Chương 3: (Vô Đề)

Nhị hồ với giá hai trăm tệ về cơ bản là dùng để chơi, ngay cả da rắn cũng là giả.

Nhưng Hoàng Thu Thu lại vô cùng yêu quý, mỗi ngày đều phải cẩn thận lau sạch sẽ nó.  

Sáng hôm sau.

Sau khi chào hỏi lễ tân, Hoàng Thu Thu tìm thấy một công viên lớn. Bên trong có rất nhiều cụ ông cụ bà đang tập luyện, vốn dĩ cô muốn tìm một nơi hẻo lánh để luyện nhị hồ, sau khi đi vào lại nhìn thấy mấy người cầm nhị hồ, Hoàng Thu Thu vội vàng đuổi theo bước chân của bọn họ.  

Quả nhiên đi một hồi, có một góc đều là người đang luyện tập các loại nhạc cụ. Trong lòng Hoàng Thu Thu thầm nghĩ, như vậy cô sẽ không bị xem như là đột ngột, cũng sẽ không có người đến đuổi cô đi.   

Cẩn thận mở hộp nhị hồ ra, Hoàng Thu Thu tìm một chỗ ngồi xuống, đặt nhị hồ lên đùi mình, bắt đầu luyện tập.   

Toàn bộ người trong góc đều là nghiệp dư, phần lớn đều là tự học, lúc này cũng không ai chú ý đến Hoàng Thu Thu, mặc dù âm thanh kéo đàn của cô vẫn chói tai như trước.   

Có lẽ buổi sáng luôn là thời gian tốt nhất để luyện tập, trong một căn hộ cao cấp, người đàn ông đứng thẳng như trúc, trên vai là một cây violin đắt tiền. Không giống như âm thanh kéo lung tung trong công viên của Hoàng Thu Thu, âm thanh kéo đàn của người đàn ông khi thì du dương khi thì trầm buồn.   

Chẳng qua rất nhanh đã bị người khác nhiễu loạn giai điệu tuyệt vời trong căn phòng này.

"Dịch Chi, mình nghe nói buổi tối trường học gần đây có dàn nhạc biểu diễn, chúng ta đi xem một chút?"

Tần Bạc trực tiếp đẩy cửa ra, thấy người đàn ông đang cầm violin thì sửng sốt, "Mình quấy rầy cậu sao?"   

Tạ Dịch Chi rũ mắt xuống, cất violin vào hộp, không trả lời câu hỏi tiếp theo của anh ta: "Gần đây có trường nào?"   

Tần Bạc cẩn thận đóng cửa lại: "Lúc mình đi lên, nghe bảo vệ dưới lầu nói."   

Chuyện tâm huyết dâng trào như vậy, Tần Bạc đã làm qua không ít lần.

Tạ Dịch Chi buông ống tay áo xuống, chậm rãi cài nút áo lại: "Mình chưa từng nghe nói qua chuyện sẽ có dàn nhạc giao hưởng cỡ lớn nào tới đây."   

"Đương nhiên không phải là dàn nhạc nổi danh gì, coi như thả lỏng một chút." Tần Bạc biết trình độ của dàn nhạc không biết tên biểu diễn ở một trường học sẽ không quá cao, anh ta nói đùa, "Nói không chừng cậu còn có thể tìm được vàng ở bên trong đó."   

……   

Phải biểu diễn một bài hát ở cùng một nơi trong năm sáu ngày, ngoại trừ Hoàng Hi Nguyệt và Hoàng Thu Thu ra, toàn bộ đoàn đều tràn ngập hương vị lười biếng.

Hoàng Hi Nguyệt chưa từng buông lỏng việc tập luyện violin của mình, từ nhỏ cô ta đã có mục tiêu đặc biệt cao, hơn nữa lại có thiên phú cao hơn người thường, luôn cho rằng chính mình sẽ đi xa hơn.

Nếu không phải năm đó xảy ra vấn đề trong kỳ thi tuyển sinh đại học, sẽ không đến mức lưu lạc như bây giờ.   

Về phần Hoàng Thu Thu, cô luôn biểu diễn nghiêm túc. Hơn nữa mặc dù dàn nhạc luôn diễn tấu những bản nhạc giống nhau, nhưng mỗi một lần diễn tấu đều có chút khác biệt rất nhỏ, cô sẽ rất vui vẻ mà tìm ra chút khác biệt đó.  

"Thu Thu, lấy áo khoác giúp em." Hôm nay Hoàng Hi Nguyệt mặc một thân váy dài, vẫn xinh đẹp như trước.  

"Lát nữa em nhớ cẩn thận dưới chân." Hoàng Thu Thu nhìn đôi giày cao gót lộ ra dưới váy, cảm thán nói: "Giày rất cao nha."

Hoàng Hi Nguyệt nghe vậy thì nở nụ cười, trên khuôn mặt tinh xảo có chút nhân khí: "Thu Thu, con gái đều phải mang giày cao gót, hẳn là chị nên học."   

Hiển nhiên Hoàng Thu Thu không nghe vào, một tay cầm áo khoác, một bên ngồi xổm xuống vuốt phẳng nếp gấp trên váy giúp Hoàng Hi Nguyệt.   

Cùng một thính phòng lớn, dưới sân thay đổi một nhóm học sinh mới, nhưng mà lần này có thêm hai người ngoài.

Tạ Dịch Chi tựa lưng vào ghế, nhìn tổ hợp không chính quy trên sân khấu, đ. è xuống xúc động muốn lập tức đứng dậy rời đi, nhưng cuối cùng vẫn không muốn làm phật ý tốt của Tần Bạc.   

"Hả?" Tần Bạc nhìn Hoàng Hi Nguyệt đi ra thì sửng sốt, theo bản năng nhìn Tạ Dịch Chi.   

Sắc mặt Tạ Dịch Chi vẫn lạnh nhạt như cũ, không chú ý nhiều đến nghệ sĩ violin dễ thấy nhất trên sân khấu một chút nào.   

Một khúc "Bắc Hải phong quang viên vũ khúc" chậm rãi được diễn tấu ra, ngay từ đầu Tần Bạc đã nhíu mày, trình độ này thật sự quá kém.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!