Vòng thi đấu tự do có rất nhiều người, không ít thí sinh muốn thể hiện bản thân thông qua bản nhạc có độ khó cao, nhưng rủi ro cũng kèm theo đó. Kéo tốt có thể để lại ấn tượng sâu sắc cho ban giám khảo, kéo không tốt, chẳng những không có ấn tượng tốt, ngay cả vượt qua cũng không thể.
Vị nhân huynh "học violin" trước mặt Hoàng Thu Thu đã đi con đường này, vừa lên sân khấu chính là một bản nhạc có độ khó cao, tốc độ nhanh tay không chịu nổi.
Anh ta dễ dàng nhận được năm pass, Sters nhịn không được đánh giá vài câu.
Người lên sân khấu tiếp theo là Hoàng Thu Thu, cô không có cảm giác khẩn trương gì đối với việc lên sân khấu chơi violin, với cô mà nói, cho dù diễn tấu gì cũng đều tự nhiên giống như ăn cơm uống nước. Thậm chí một giây trước khi bước lên sân khấu, Hoàng Thu Thu vẫn còn đang thất thần.
Nhưng mà nhìn thấy Tạ Dịch Chi không chút thay đổi phía sau Sters, Hoàng Thu Thu lập tức hoàn hồn, nhịn không được cầm violin lên. Trong khoảng thời gian này cô bị Tạ Dịch Chi dạy ra quán tính, nhìn thấy anh liền sợ hãi đến hoảng hốt, rõ ràng cho tới bây giờ Tạ Dịch Chi chưa từng nói những câu nặng lời.
Phần lớn người của Dàn nhạc Tố Trúc đứng dưới sân khấu đều biết hôm nay Hoàng Thu Thu muốn lên thi đấu, nhưng Cốc Thành Kính trên sân khấu lại tuyệt nhiên không biết chút nào.
Ông nghe thấy tên được báo trên loa phát thanh, đang định nói cho mấy vị giám khảo chuyện Hoàng Thu Thu không thi, kết quả lập tức nhìn thấy cô xách violin đi lên, còn rất ra hình ra dạng.
"Cốc, ông muốn nói cái gì?" Sters quay đầu nhìn thoáng qua Cốc Thành Kính vừa phát ra một tiếng thì không nói thêm gì nữa.
"Không có việc gì." Cốc Thành Kính lui về phía sau một bước, tiếp tục đứng ở phía sau giám khảo làm tấm nền, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Hoàng Thu Thu. Trong lòng cân nhắc đợi lát nữa xuống sân khấu phải đi hỏi xem xảy ra chuyện gì.
Sters dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Cốc Thành Kính, cuối cùng quay đầu lại nói với Hoàng Thu Thu, "Cô có thể bắt đầu."
Hoàng Thu Thu gật đầu, khởi thế, đặt cây violin lên vai mình. Cô đã luyện động tác này thật lâu, không biết Tạ Dịch Chi ở một bên đã sửa sai bao nhiêu lần. Tiếng đàn và kỹ năng là một chuyện, nhưng tư thế và khí chất đứng trên sân khấu cũng rất quan trọng. Tạ Dịch Chi nhìn không quen tật xấu khi cầm violin của cô, nhất định phải tiến vào trạng thái từ lúc cầm violin lên.
"Không cần làm quá nhiều động tác hoa mỹ trên sân khấu, làm như vậy ngược lại sẽ không đẹp mắt." Thời điểm Tạ Dịch Chi nói lời này, anh dựa vào ghế sô pha thoải mái được bà nội Minh Liên bố trí, trên mặt lại lộ ra một cỗ ngạo khí trời sinh, "Gọn gàng, lưu loát là được."
Đương nhiên gọn gàng lưu loát không phải là yêu cầu của Tạ Dịch Chi, anh chỉ hy vọng khi Hoàng Thu Thu cầm violin, cần phải có khí thế. Một khi cầm violin, thế giới này chính là của cô.
Lúc đầu Hoàng Thu Thu không hiểu, cô luôn cho rằng âm thanh mới là quan trọng nhất, các yếu tố khác bên ngoài đều không đủ để ảnh hưởng đến kết quả.
Nhưng sau vài lần Tạ Dịch Chi làm mẫu, Hoàng Thu Thu mới phát hiện thì ra một người có thể không cần dựa vào âm thanh cũng có thể … "Dễ nghe" như vậy.
Trong thế giới của Hoàng Thu Thu, tất cả đều có thể dùng âm thanh để hình dung, nói một câu Tạ Dịch Chi "dễ nghe" cũng không quá mức.
"Được nha." Một vị giám khảo bên cạnh Sters vừa thấy động tác này của Hoàng Thu Thu, không khỏi nhướng mày, "Người này … Khá tốt."
Vốn dĩ vị nhân huynh phía trước đã được ban giám khảo khen ngợi rất nhiều, đến lượt Hoàng Thu Thu, thoạt nhìn dường như cô cũng rất lợi hại.
Cái đầu to màu vàng của Sters lắc lư, ông lặng lẽ quay đầu nhìn Tạ Dịch Chi lạnh lùng ở phía sau, lại nhìn Hoàng Thu Thu, rõ ràng đáy mắt hiện lên nghi hoặc.
Ngay từ đầu khúc nhạc mà Hoàng Thu Thu diễn tấu đã hiện ra nỗi buồn, người diễn tấu cần phải hiểu được ý nghĩa của bản nhạc, đồng thời cũng phải thể hiện ra ý nghĩa của bản nhạc đó trước mặt mọi người.
Cốc Thành Kính nghe được tiếng đàn của Hoàng Thu Thu cất lên, trái tim mới chậm rãi thả xuống, xem ra cô biết chơi violin, không đến mức quá mất mặt trên sân khấu.
Về phần có qua hay không, Cốc Thành Kính còn không nghĩ tới.
Điều mà Hoàng Thu Thu có thể làm tốt hơn so với các thí sinh khác là cô hoàn toàn có thể đắm mình trong thế giới âm nhạc của bản thân, một khi âm nhạc vang lên, tất cả mọi thứ xung quanh đều biến mất khỏi thế giới của cô.
Cả thế giới chỉ có cô và … Âm nhạc.
Tạ Dịch Chi đứng ở phía sau giám khảo nhìn, anh không nhìn vẻ mặt của Cốc Thành Kính bên cạnh. Trong đáy mắt chỉ có người đối diện đang một lòng kéo violin.
Sự hiểu biết của Hoàng Thu Thu về âm nhạc thực sự mạnh mẽ, hiểu biết về violin lại càng mạnh hơn.
Cô đứng đó, cúi đầu kéo violin. Dường như tất cả mọi người có thể nghe thấy người Digan trong nhiều thế hệ bị phân biệt đối xử, chịu đủ kỳ thị, hình ảnh vô cùng sinh động, nhưng đồng thời thi thoảng vẫn có thể nghe được sự hoạt bát, tính cách lạc quan của họ.
Sters không nhịn được ngồi thẳng người, hai tay đặt trên bàn giám khảo, cả người nghiêng về phía trước. Các giám khảo khác cũng vậy, đều lộ ra bộ dạng đăm chiêu.
Một bản nhạc kết thúc!
Hoàng Thu Thu buông violin xuống, không nhìn năm vị giám khảo, mà là liếc mắt nhìn Tạ Dịch Chi phía sau Sters, sau đó nhìn về phía nhạc trưởng nhà mình, khóe môi lộ ra một tia tươi cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!