Chương 16: (Vô Đề)

Sân vận động không có một tiếng ồn, chỉ có âm thanh diễn tấu của các thành viên trong dàn nhạc Phong Diệp.

Tạ Dịch Chi cầm gậy chỉ huy đứng trên sân khấu, không giống như nhạc trưởng của dàn nhạc, ngược lại càng giống như tướng quân ra lệnh, dẫn mọi người tiến thẳng không lùi.   

Khán giả dưới sân khấu nghe đến nhiệt huyết sôi trào, không có cảm nhận được vẻ an nhàn như bình thường, ngược lại trong lòng giống như bị một đôi bàn tay to vô hình nắm chặt, treo cao, hô hấp không thông.   

Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi giữa giờ, không hiểu sao tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.   

"Mỗi lần nghe bọn họ diễn tấu, trong lòng đều đặc biệt khẩn trương." Tất Chu thở ra một hơi thật mạnh, khoa trương lau trán.   

Phong cách của mỗi dàn nhạc là khác nhau, mà yếu tố quan trọng nhất chính là nhạc trưởng.

Phong cách cá nhân của nhạc trưởng sẽ dẫn dắt dàn nhạc thể hiện ra các khúc nhạc khác nhau.

Đặc biệt là những dàn nhạc trẻ như Phong Diệp hay Tố Trúc, nhạc trưởng lại càng đóng vai trò quan trọng. Về sau khi dàn nhạc chân chính đạt được hài hòa, có một mặt độc đáo của riêng mình, mặc dù thay đổi nhạc trưởng, đổi mới bản nhạc, nhưng vẫn có thể bảo trì phong cách riêng của dàn nhạc.   

Bởi vì khi đó không phải là dàn nhạc dựa vào nhạc trưởng, mà là nhạc trưởng phải căn cứ vào dàn nhạc mà thay đổi.   

Đáng tiếc lúc này dàn nhạc Phong Diệp vẫn chưa có thực lực như vậy, bọn họ cần có người đến chỉ dẫn.   

Hoàng Thu Thu tựa lưng vào ghế, thật lâu vẫn không nói gì, giờ phút này trong lòng cô rung động không thôi.

Nghe trực tiếp tại chỗ cùng với nghe các bản ghi âm trong đĩa là một cảm giác khác nhau.

Hoàng Thu Thu lớn như vậy, lại từng là thành viên của một dàn nhạc nhỏ, nhưng mà chưa từng nghe qua một buổi diễn tấu trực tiếp của một dàn nhạc chính quy.   

Cho dù là ở đường Hoa Hằng, phần lớn cô đều ở trong phòng tập luyện của dàn nhạc Tố Trúc,  không nghe thấy các dàn nhạc khác diễn tấu.

Cho dù có nghe được thì cũng chỉ là những khúc nhạc không được hoàn chỉnh khi tập luyện, hơn nữa không thể không thừa nhận, âm thanh khi tập luyện cùng với khi diễn tấu thật sự là khác nhau rất lớn. Còn nữa, nghe dàn nhạc của mình cùng với dàn nhạc khác, cảm giác cũng hoàn toàn khác nhau.  

Nếu như dàn nhạc Tố Trúc giống như dòng suối chậm rãi chảy xuôi trong lòng người nghe, khiến người ta có cảm thấy nóng nảy bất an đến đâu cũng có thể ổn định. Vậy dàn nhạc Phong Diệp diễn tấu ra loại cảm giác khiến cho da đầu người ta tê dại, da gà nổi khắp người, nhưng lại quyến rũ khiến người ta muốn dừng cũng không dừng được.   

"Thành thật mà nói, nếu năm ngoái dàn nhạc Phong Diệp chọn tôi, có lẽ tôi sẽ không đến Dàn nhạc Tố Trúc." Trình Huy Khuê nhìn chằm chằm người trên sân khấu, gằn từng chữ.   

Tất Chu liếc anh cười nhạo một cái: "Người anh em, hiện tại ngay cả đoàn của chúng ta mà anh cũng không đứng vững, còn nhớ thương đến dàn nhạc Phong Diệp nhà người ta."   

Trình Huy Khuê lập tức sờ đầu, cười ha hả nói: "Tôi nói một chút mà thôi, Tất ca đem những lời này của tôi quên đi, đừng nói với nhạc trưởng."   

Kỳ thật không riêng gì Trình Huy Khuê, cho dù năm ngoái dàn nhạc Phong Diệp không đoạt được giải, nhưng phần lớn mọi người đều muốn đến dàn nhạc Phong Diệp, mà không phải là Tố Trúc.  

Đây đã không phải là vấn đề trình độ, luận trình độ nhạc trưởng, có thể nói Cốc Thành Kính đứng đầu trong nước. Tạ Dịch Chi chỉ có trình độ cực cao ở phương diện violin, mới đảm nhiệm chức nhạc trưởng được một thời gian. Nhưng mà, sự khác biệt giữa Tạ Dịch Chi cùng với những dàn nhạc giao hưởng truyền thống thật sự khiến cho người trẻ tuổi có lòng hiếu kỳ cùng khiêu chiến.

"Kia là nhạc trưởng sao?" Hoàng Thu Thu trầm mặc nghe người bên cạnh nói một đống, bỗng nhiên chỉ vào bóng lưng ở góc bên phải hàng ghế đầu nói.   

Mấy người Tất Chu và Trình Huy Khuê lập tức ngừng thảo luận ai là nhạc trưởng đẹp nhất của cả con đường Hoa Hằng, quay đầu nhìn theo ngón tay của Hoàng Thu Thu.   

"Không phải người mà nhạc trưởng chúng ta ghét nhất chính là nhạc trưởng của dàn nhạc Phong Diệp sao?" Trình Huy Khuê híp mắt nhìn một lúc lâu không xác định, "Có lẽ không phải là nhạc trưởng."  

Cốc Thành Kính vừa nhắc tới Tạ Dịch Chi, lông mày liền nhíu chặt, cho tới bây giờ đều không cho sắc mặt tốt. Đương nhiên người của dàn nhạc Tố Trúc cũng theo bản năng cho rằng nhạc trưởng nhà mình nhìn không vừa mắt Tạ Dịch Chi, rốt cuộc đều là cùng nghề khinh nhau.   

"Chúng ta có thể đến, vậy nhạc trưởng tới cũng không kỳ quái." Hoàng Thu Thu cảm thấy vị trí ở góc tối nhất kia hẳn là nhạc trưởng nhà mình.   

Người ngồi bên kia đúng là Cốc Thành Kính, ông chuyên môn chọn vị trí tối nhất ở hàng ghế đầu, chỉ sợ người của dàn nhạc nhà mình nhìn thấy.

Ông không thích Tạ Dịch Chi là sự thật, ngay cả Cốc lão gia tử cũng không quá coi trọng Tạ Dịch Chi, cảm thấy không vừa mắt duyên. Bằng không hiện tại Tạ Dịch Chi sẽ không phải là học trò của Tần Chấn Khôn, mà là học trò của Cốc Hồng Lương.   

Nhưng … Dù sao Tạ Dịch Chi vẫn có chút tài năng, suy nghĩ của anh hoàn toàn bất đồng với ông, thậm chí là cả giới nhạc trưởng Hoa quốc, cho nên luôn hấp dẫn người khác.

Trên thực buổi diễn tấu hôm nay không chỉ có mình Cốc Thành Kính là nhạc trưởng, nhạc trưởng của các dàn nhạc khác ngồi đầy ở mấy góc tối không ảnh hưởng đến việc nghe diễn tấu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!