Chương 12: (Vô Đề)

Hoàng Thu Thu được Cốc lão gia tử chiêu đãi một bữa cơm tối thịnh soạn, trước khi về nhà còn được bà nội Minh Liên nhét cho một đống đồ ăn vặt tự tay làm, có hạnh mai khô, bánh hoa đào, đều là những đồ ăn vặt vừa nhìn đã cảm thấy rất ngon.   

Sáng hôm sau, Hoàng Thu Thu nhắn tin cho Hoàng Hi Nguyệt hỏi cô ta có thời gian không, muốn cho cô ta nếm thử mấy món này. 

Nửa ngày vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời, Hoàng Thu Thu nhìn đồng hồ, mấy ngày nay dàn nhạc Tố Trúc được nghỉ ngơi, chưa từng nghe qua tin tức dàn nhạc Phong Diệp ra ngoài biểu diễn, hẳn là Hi Nguyệt đang tập luyện.  

Hoàng Thu Thu dứt khoát dùng hộp sạch sẽ bỏ một nửa đồ ăn vặt vào đó, đi về phía phòng tập luyện của dàn nhạc Phong Diệp.

Mặc dù cô chưa từng đi qua, nhưng người ở đường Hoa Hằng không ai không biết dàn nhạc Phong Diệp, tùy tiện tìm người qua đường hỏi một chút là có thể biết.   

Vừa đến hành lang đã nghe thấy âm nhạc dễ chịu, quả nhiên đang tập luyện.

Bước chân của Hoàng Thu Thu chậm lại, nhìn chung quanh một chút, cách đó không xa có ghế dài, ngồi chờ Hi Nguyệt đi ra là tốt rồi.   

Đến gần ghế dài, Hoàng Thu Thu đặt hộp bánh ngọt sang một bên, quy củ ngồi xuống, hai tay song song, lòng bàn tay đặt xuống trên đầu gối.   

Tạ Dịch Chi kéo cửa ra liền nhìn thấy tư thế ngồi của Hoàng Thu Thu, theo bản năng nhướng mày chủ động hỏi: "Có việc?"  

"Tôi tìm Hi Nguyệt." Hoàng Thu Thu lập tức đứng lên, anh là nhạc trưởng của Hi Nguyệt, tương đương với lão sư của Hi Nguyệt, không thể không tôn trọng.   

"Hi Nguyệt?" Tạ Dịch Chi có chút không kịp phản ứng, "Ai?"   

Hoàng Thu Thu đầu tiên là sửng sốt, sau đó giải thích: "Hoàng, Hoàng Hi Nguyệt. Lần trước ngài dẫn Hi Nguyệt đi."

Lúc này Tạ Dịch Chi mới phản ứng lại, anh nhíu nhíu mày: "Bạn của cô?"

Anh gần như lập tức nhớ lại bộ dáng lúc trước Hoàng Thu Thu đứng bên cạnh Hoàng Hi Nguyệt.   

"Là em gái tôi." Hoàng Thu Thu gật gật đầu, lại lắc lắc đầu.   

Tạ Dịch Chi nhìn chằm chằm bộ dáng "người ngốc dễ lừa" của cô, so sánh với Hoàng Hi Nguyệt trong phòng tập luyện phía sau, cuối cùng nói: "Hai người không giống."   

"Ừm, Hi Nguyệt là em họ tôi, em ấy rất xinh đẹp." Nói xong, trên mặt Hoàng Thu Thu hiện lên tươi cười.

Rơi vào trong mắt Tạ Dịch Chi, thật sự là càng ngốc.   

Tạ Dịch Chi xẹt qua một tia bất đắc dĩ: "Tôi không nói tới cái này."   

Hoàng Thu Thu ngửa đầu nhìn Tạ Dịch Chi, trong mắt lộ ra vẻ mờ mịt đơn thuần, hiển nhiên không rõ ý tứ của anh.  

Hai người đứng nhìn nhau một hồi, Tạ Dịch Chi bỗng nhiên dời ánh mắt, chỉ vào hộp đồ ăn vặt trên ghế dài: "Cô muốn tặng cái này cho Hoàng Hi Nguyệt?"   

Hoàng Thu Thu lập tức gật đầu: "Ừm, chờ Hi Nguyệt tập luyện xong tôi sẽ đưa cho em ấy, tôi ngồi đây sẽ không làm phiền mọi người tập luyện."   

Thoạt nhìn ngốc nghếch, còn luôn lo lắng ảnh hưởng đến người khác, Tạ Dịch Chi hoàn toàn không có cách nào lý giải loại người như Hoàng Thu Thu, nhưng mà anh vẫn nhắc nhở: "Chúng tôi còn phải tập luyện mấy tiếng đồng hồ nữa, cô không cần ngồi ở chỗ này chờ."

Vốn dĩ Hoàng Thu Thu muốn đến căn hộ của Hoàng Hi Nguyệt tìm cô ta, nhưng lại không biết ở đâu, đành phải tới đây, cho nên cô mới đứng yên không nhúc nhích.   

"…… Cô đưa cho tôi, tôi mang vào giúp cô." Tạ Dịch Chi cố mà làm nói.   

Hoàng Thu Thu mở to hai mắt, nhìn qua càng có vẻ ngốc nghếch hơn: "Cám ơn ngài."   

"Không cần, đưa số điện thoại của cô cho tôi." Tạ Dịch Chi làm như không có chuyện gì tiếp tục nói.   

"Số điện thoại?" Hoàng Thu Thu không hiểu ra sao.   

"Số điện thoại, đợi lát nữa tập luyện xong tôi sẽ đưa cho cô ấy, sau đó thông báo lại cho cô." Tạ Dịch Chi chỉ chỉ hộp bánh ngọt.   

Hoàng Thu Thu mơ hồ đem số điện thoại của mình đọc cho Tạ Dịch Chi, chờ anh gọi điện thoại tới xác nhận, lại không giải thích được mà thêm wechat của Tạ Dịch Chi.   

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!