Ý nghĩa của cuộc sống chính là lúc bạn tưởng rằng không thể có được, nhưng cố tình vẫn có được.
Ngày hôm sau ngày lấy đá tảng đập vỡ kính nhà hiệu trưởng, Hứa Gia Niên bị chủ nhiệm lớp gọi đến văn phòng.
Lúc này còn sớm, trong văn phòng trống vắng, chỉ có thầy Hà mập mạp ngồi trên ghế, mặt đen sì phải ngang bằng với Bao Công, thầy dùng lực vỗ bàn, lanh canh một tiếng, nắp trên chén trà nhảy lên ba thước:
"Em nói cho thầy nghe một chút, ngày hôm qua em đã làm gì!"
Hứa Gia Niên lo sợ trong lòng: Không làm gì ạ.
Thầy Hà tức giận vỗ bàn lần nữa, nắp ly lại bay lên, lách cách:
"Đập vỡ cửa kính còn gọi là không làm gì?"
Hứa Gia Niên đại kinh thất sắc:
"Em viết thư nặc danh, làm thế nào thầy hiệu trưởng lại phát hiện ra?"
Thầy Hà thiếu chút nữa tức đến đau tim, nắm chặt nắm tay đấm bàn, nắp ly rơi xuống đất, vụn vỡ bỏ mình:
"Thư nặc danh! Em còn không biết thẹn nói thư nặc danh! Có ai viết thư nặc danh viết đến một nửa đột nhiên đổi thành ngôi thứ nhất văn trữ tình không? Môn văn của em do giáo viên thể dục dạy sao?!"
Hứa Gia Niên bị bại lộ bí mật, chỉ có thể cúi thấp đầu, biểu đạt mình đã thừa nhận sai lầm, thỉnh cầu được xử lý khoan nhượng.
Thầy Hà cảm thấy vô cùng bất lực và khó thở.
Thầy cầm chén trà, dùng sức đưa một ngụm nước vào miệng mình giúp bình phục tâm tình: Hứa Gia Niên…
Hứa Gia Niên quyết định hảo hán không ăn mệt trước mắt, tỏ vẻ buồn rầu thống khổ:
"Thầy, em sai rồi, em không nên dùng đá đập vỡ cửa kính nhà thầy hiệu trưởng."
Thầy Hà liếc nhìn Hứa Gia Niên, xoa xoa lồng ngực bị thiếu dưỡng khí, mặc niệm giữ gìn đạo đức một trăm lần, đặt tờ giấy hiệu trưởng nhờ đưa đến trước mặt Hứa Gia Niên, dùng khớp xương ngón tay gõ gõ mặt bàn, nói: Tự em xem đi.
Hứa Gia Niên thấp thỏm bất an cầm lấy tờ giấy, mở ra thì thấy:
"Cho học sinh này tham gia Lớp yêu thích hoá học vật lý, có giáo viên chỉ đạo so với tự nghịch sẽ an toàn hơn. Mặt khác bảo trò ấy thanh toán 50 tệ tiền phí thay kính, trong một tuần tới nhà tôi thanh toán. Kí tên: Chu."
Ơ?
Ơ ơ ơ?
Thầy Hà lúc này lại lên tiếng: Thấy rõ ràng chưa?
Hứa Gia Niên: Thấy rõ ràng…
Thầy Hà:
"Được rồi, không còn việc gì nữa, về lớp học sớm đi."
Hứa Gia Niên cầm tờ giấy đi ra ngoài, hiện tại tâm tình cậu phức tạp đủ mười phần.
Thật sự là bất ngờ xuống, bất ngờ lên, trong phúc có họa, trong họa có phúc……
Tuy rằng mình rất vui vì có thể tham gia lớp thí nghiệm, nhưng sự việc đập vỡ kính lại bị phát hiện, mẹ mình đã cắt hết tiền tiêu vặt và tiền mừng tuổi của mình, mình không thể tìm đòi tiền, mà đòi tiền ba mẹ cũng sẽ không cho.
Cho nên, 50 tệ này, rốt cuộc mình phải kiếm như thế nào đây?
Một tuần kì hạn đang dần hết nhanh đến trông thấy, Hứa Gia Niên đập vỡ lọ tiết kiệm, vét sạch mỗi một túi quần túi áo, tìm kiếm không tha mỗi một tấc sàn nhà góc nhà, cũng chỉ thu thập được hai mươi mốt tệ, cách năm mươi tệ đúng hai mươi chín tệ nữa, cậu không khỏi ủ rũ, thấu hiểu sâu sắc chuyện xưa kể không sai, một văn tiền làm khó anh hùng hảo hán!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!