Nắng sớm đâm rách bầu trời ngày hôm sau, hơn 6h sáng một chút, âm thanh leng keng đánh vỡ buổi sớm yên tĩnh.
Ba Hứa mẹ Hứa tuổi lớn, giấc ngủ nông, nghe được ngoài cửa có tiếng động loáng thoáng nên tỉnh dậy.
Hai người đánh cái ngáp, rửa mặt chải đầu tươm tất, vừa xuống lầu, đã thấy trong phòng ăn tầng dưới, Hứa Gia Niên đang bưng một đĩa đồ ăn sáng cuối cùng ra khỏi phòng bếp.
Hai người đảo qua mặt bàn, chà chà, bữa sáng hôm nay có vẻ rất phong phú: một đĩa mì vừa ra khỏi chảo rưới đầy sốt, đứng từ xa đã có thể ngửi được mùi thơm của hành phi; hai ba cái bánh bao được xếp thành hình kim tự tháp, bên dưới là hai cái trắng trắng mập mạp, bên trên là quả táo tàu đỏ; một nồi cháo thơm ngon mĩ vị, bên trên có mấy hạt cẩu kỉ đỏ rực như điểm xuyết trên bạch ngọc.
Bọn họ ngồi xuống bên bàn, ba Hứa hỏi:
"Hôm nay là dịp gì thế?"
Hứa Gia Niên đặt nốt một bát canh gà vằn thắn nhỏ xuống, ngạc nhiên trả lời:
"Cứ phải dịp gì sao? Con chỉ tiện làm một bữa sáng. Con đi chạy bộ đây, ba mẹ ăn trước đi."
Ba Hứa mẹ Hứa thấy Hứa Gia Niên đi thẳng ra ngoài, đợi đến phía sau truyền đến một tiếng đóng cửa lạch cạch, ba Hứa mới cầm đũa lên, gắp từng món ăn trên bàn, còn bất thường gõ gõ lên bát cháo mỹ vị kia:
"Chậc chậc, làm đẹp thế này, không giống như là cho hai ông bà già chúng ta ăn đâu… Yêu đương rồi."
Mẹ Hứa vạch trần chân tướng:
"Khẳng định là tới chỗ hàng xóm vừa mới chuyển đến kia."
Ba Hứa: Chắc chắn như vậy?
Mẹ Hứa nói chắc:
"Bằng không nó có thể đi chạy bộ mỗi sáng như thế không? Nghĩ cũng đừng nghĩ!"
Bà nói có đạo lý. Ba Hứa hít sâu:
"Hàng xóm kia trông như thế nào?"
Mẹ Hứa:
"Không biết, rất thần bí, mọi người trong khu cư xá cũng chưa ai trông thấy, đi gõ cửa cũng là bảo mẫu mở cửa, hình như là nghệ thuật gia. Ông đừng vội, đợi Đúng Đúng chạy bộ về, tôi ra vườn sau ngẫu nhiên gặp mặt, chẳng phải sẽ biết mặt hàng xóm ngay sao?"
Trong lúc nói chuyện, mẹ Hứa đã xê dịch bát vằn thắn đến trước mặt mình, múc lên ăn.
Chim chóc vừa gọi ngày mới, nắng sáng không gắt, một húp canh nóng, một miếng vằn thắn, vừa thổi vừa ăn, hơi ấm thấm vào gan phổi, ngũ tạng dễ chịu, phiền não gì cũng không còn!
Chạy xong một vòng quanh khu cư xá, thời điểm chạy gần về đến cổng nhà, dễ khoảng tầm nửa giờ.
Hắn đi tới nhà bên, ánh mắt xẹt qua nhà của Thịnh Huân Thư, không thấy một bóng người ngoài cửa, kính coong, kính coong tiếng chuông cửa vang lên, tiếp theo, cửa nhà mở ra từ bên trong, Thịnh Huân Thư đứng khoanh tay dựa khung cửa, huýt một hơi sáo dài nhìn Hứa Gia Niên:
"Sớm như vậy đã đến tìm tớ rồi?"
Hứa Gia Niên nhướn mày, nửa như xoay người, đáp lại:
"Sớm như vậy đã ngồi canh tớ rồi."
Thịnh Huân Thư so súng lục:
"Nhắm mục tiêu, đoàng!"
Hứa Gia Niên không chịu thua, so súng hai bên:
"Ai giết ai còn chưa biết đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!