Kì nghỉ hè năm nay nóng bức hơn hẳn, mặt trời to lớn nướng khét cả lá cây, ve sầu trên cây đều thoi thóp, hữu khí vô lực kêu lên ve ve.
Sân trước của khu cư xá bị mặt trời hun nóng đến mức có thể nướng chín trứng gà, các bạn nhỏ thường hay chạy nghịch dưới lầu cũng không thấy bóng dáng, mọi người đều trốn ở trong nhà tránh nóng.
Hứa Gia Niên nhớ thương anh trai xinh đẹp kia, mấy ngày nghỉ đầu gần như mỗi ngày đều đến nhà Thịnh Huân Thư tìm kiếm. Nhưng khiến người đáng tiếc là, từ ngày đó về sau, cậu cũng không nhìn thấy anh xinh đẹp kia nữa, dường như anh ấy đã mang theo cả căn phòng, biến mất khỏi nhân gian.
Cho nên Hứa Gia Niên rầu rĩ không vui thật lâu.
Nhưng chuyện nhỏ này không có một ai phát hiện.
Cha mẹ hai nhà chỉ cảm thấy sửng sốt: hai đứa nhỏ gần như trong nháy mắt đã chơi cùng với nhau, Hứa Gia Niên mỗi ngày đến dạy Thịnh Huân Thư làm bài tập, Thịnh Huân Thư thì sao, dưới sự dẫn dắt của Hứa Gia Niên không chỉ bắt đầu chăm chú làm bài tập, mà còn đột nhiên sắp xếp thời khóa biểu, thời điểm nên làm bài tập thì làm bài tập, nên chơi thì chơi, chỗ nào cũng thay đổi gọn gàng ngăn nắp hẳn lên.
Ba Thịnh mẹ Thịnh quả thực không biết làm sao để cảm ơn ba mẹ Hứa.
Người hai nhà bắt đầu thường xuyên cùng nhau ăn cơm, mỗi lần trong bữa cơm, ba Thịnh mẹ Thịnh lại khích lệ Hứa Gia Niên, ba Hứa mẹ Hứa lại khích lệ Thịnh Huân Thư, có qua có lại, vui vẻ ấm áp.
Người lớn bên kia gọi Sai Sai, Sai Sai thành biệt danh của Thịnh Huân Thư, không biết đang nói gì, mẹ Hứa bỗng nhiên cười rộ lên, thuận miệng gọi Hứa Gia Niên một tiếng: Đúng Đúng ơi.
Hứa Gia Niên đang bưng ly uống nước dừa, cậu hếch mắt:
"Con không mang tên này."
Thịnh Huân Thư đang gặm giò heo, nghe vậy vặc lại cậu:
"Vậy cậu gọi tớ là Sai Sai làm gì? Tớ cũng không mang tên ấy."
Hứa Gia Niên nhìn nhìn Thịnh Huân Thư, ngẫm nghĩ, không lên tiếng.
Dù sao Sai Sai đã nhận là Sai Sai, mình gọi Đúng Đúng cũng không sao, nhân nhượng cậu ấy một lần đi, mình là người rộng lượng.
Hai mẹ liếc nhau:
Đúng Đúng, Sai Sai, một cặp biệt danh này thật đáng yêu.
Mẹ Thịnh đùa con trai: Sai Sai.
Thịnh Huân Thư: Dạ?
Mẹ Hứa đùa con trai: Đúng Đúng.
Hứa Gia Niên: Dạ?
Mẹ Thịnh tiếp tục đùa:
"Sai Sai, Đúng Đúng của con đâu?"
Có tật xấu sao?
Thịnh Huân Thư nhìn mẹ, giống như nhìn đồ ngốc.
Mẹ Hứa cũng đùa:
"Đúng Đúng, Sai Sai của con đâu?"
Thật là ngây thơ.
Hứa Gia Niên mới không có ngây thơ như bọn họ.
Hứa Gia Niên trực tiếp rống lên:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!