Linh kiện bị bày tán loạn ngổn ngang khắp bàn. Ở vị trí trung tâm bàn, đặt một mô hình không gian sắp hoàn thành. Những tinh cầu lớn nhỏ đã được thiết lập vị trí, khối lượng và khoảng cách giữa chúng đều được tính toán chặt chẽ thông qua lực hút.
Như vậy, sau khi bật điện từ trường là chúng nó có thể xoay quanh quỹ đạo đã định trước.
Hứa Gia Niên ngồi trước bàn, chậm rãi đánh bóng hai quả cầu cuối cùng trong tay.
Bên trong các quả cầu này là trống rỗng, chỉ có sợi vonfram phát sáng, chất liệu bề ngoài không đồng nhất, đảm bảo khi mở điện cũng sẽ tạo ra hiệu ứng ánh sáng khác nhau.
Hắn hoàn thành một quả cầu, cửa bỗng nhiên bị gõ vang, mẹ Hứa mở cửa hỏi:
"Mẹ đi mua đồ ăn, trưa nay con muốn ăn món gì?"
Hứa Gia Niên: Món gì cũng được ạ.
Mẹ Hứa lại phân phó:
"Lát nữa xuống tưới hoa trong vườn nhé."
Hứa Gia Niên: Vâng.
Trong lúc trò chuyện, dưới lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng ồn ào, mẹ Hứa nhìn thoáng qua cửa sổ, thấy một xe tải lớn dừng lại tại nhà bên cạnh, người của công ty chuyển nhà chuyển mấy thứ gì đó vào. Giữa nhiều thứ hỗn tạp, mẹ Hứa nhìn thấy một đài kính thiên văn mới tinh.
Đài kính viễn vọng kia có giá ba chân màu đen, thân kính màu trắng, lúc gặp ánh mặt trời, dường như tự mang nguồn sáng mà chói lóa lên.
Ánh mắt mẹ Hứa chuyển động theo kính viễn vọng:
"Đối diện chuyển đến người mới."
Hứa Gia Niên: Vâng.
Mẹ Hứa:
"Người này có một đài kính viễn vọng! Còn có rất nhiều thiết bị, mẹ cũng không biết cụ thể là cái gì."
Hứa Gia Niên: Vâng.
"Nhìn qua có vẻ là nghệ thuật gia gì đó." Mẹ Hứa tiếc hận nói:
"Mẹ cùng với mấy người bạn trong khu cư xá đêm qua tới hỏi thăm, đáng tiếc không có ai ra mở cửa, có lẽ đối phương tạm thời chưa vào ở. Nói chung lúc nào cũng đóng cửa…."
Hứa Gia Niên không để ý hàng xóm là nghệ thuật gia kiểu nào, cũng không quan tâm nghệ thuật gia có mấy đài kính viễn vọng.
Tinh thần của hắn tuyệt đại đa số đều tập trung vào vật nhỏ trong tay, nói chuyện có lệ với mẹ, lúc âm thanh không thú vị của mẹ Hứa ngừng lại, đi ra ngoài mua đồ ăn, hắn cũng hoàn thành xong mô hình không gian này.
Hắn đặt hành tinh cuối cùng vào vị trí, mở nguồn điện.
Ánh sáng lấp lóe, tinh cầu xoay tròn.
Mô hình tinh cầu không gian sống dậy, có phần lộng lẫy.
Sau khi Hứa Gia Niên nghiệm chứng không có vấn đề, liền thu dọn đồ đạc, theo lời mẹ giao, xuống vườn tưới nước cho hoa cỏ.
Buổi sáng mười giờ, mặt trời treo trên bầu trời vẫn là một quả cầu đỏ rực tích tụ nhiệt lực, Hứa Gia Niên tay cầm ống nước, vừa mở van, đã nghe thấy một âm thanh quen thuộc vang lên từ phía nhà hàng xóm mà mình không để ý, tiếp đó, người mặc T shirt màu đen này bước vài bước đến bên ngoài rào vườn hoa nhà hắn, nhìn trái nhìn phải, không ai chú ý, vì thế nhấc chân dài lên, bước vào hoa viên đi đến trước mặt hắn!
Trong nháy mắt ấy. Hứa Gia Niên á khẩu không nói được.
Ngày hôm qua rất xa, hôm nay rất gần. Không qua hai ngày sau khi hắn gặp Thịnh Huân Thư, trong lúc hắn vẫn còn cảm giác giữa bọn họ cách nhau một quốc gia, Thịnh Huân Thư thế mà đã đến làm hàng xóm nhà hắn?
Rồi sau đó hắn tỉnh táo lại:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!