Đêm đã khuya.
Hai giờ trước, xe cứu thương đã đến, đưa ba Thịnh đi.
Ba Hứa đi xem Hứa Gia Niên trước, cẩn thận an ủi con trai, rồi sau đó lại tìm lãnh đạo Địch, cúi đầu thật thấp với đối phương, nắm chặt tay đối phương, cảm tạ vài lần, nghẹn ngào một hồi.
Ông cũng không dám tưởng tượng, nếu có một ngày, nhà trường muốn buộc tội, sinh viên khác thể hiện sự kì thị, vậy thì con trai sẽ bị đả kích tới mức nào, nó sẽ phải tốn bao lâu mới có thể thoát ra khỏi ác mộng này!
Ông hít sâu một hơi, bình ổn bản thân đang run rẩy, nói với lãnh đạo Địch:
"Lãnh đạo, tôi rất cảm ơn nhà trường, trong việc này nhà trường đã làm hết khả năng. Nhưng xin thông cảm cho lòng cha mẹ, tôi chỉ sợ con trai tôi sẽ phải sống trong lời đồn, tôi…"
Lãnh đạo Địch nhìn ba Hứa bằng một ánh mắt sáng tỏ, ông đã biết đối phương muốn nói gì, ông không trách móc, ngược lại đứng ở góc độ của ba Hứa để nói:
"Tôi hiểu rõ, nhà trường cũng hiểu rõ. Chức trách của chúng tôi là giáo dục sinh viên, bảo hộ sinh viên, nhưng chúng tôi không thể khống chế suy nghĩ của sinh viên, có lẽ mỗi học sinh sẽ có cái nhìn của riêng mình với sự việc ngày hôm nay, chung quy đây cũng là quán triệt"Tư tưởng tự docủa nhà trường.
Sự cảm kích của ba Hứa không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt, ông hạ quyết tâm:
"Tôi tính cho Hứa Gia Niên ra nước ngoài du học!"
Di động đặt đầu giường bỗng nhiên vang lên.
Trong phòng ngủ, ai làm bài tập thì làm bài tập, ai đi tắm rửa thì đi tắm rửa, ngoài ra người cần được nghỉ ngơi và đi ngủ sớm nhất đã trèo lên giường buông mành.
Hứa Gia Niên cầm di động đang rung lên, nhận điện thoại. Điện thoại được kết nối, giọng của Thịnh Huân Thư bị lẫn trong vô số tiếng ồn ào, băng qua ngàn sông vạn núi, gian nan mà đến:
"… Hứa Gia Niên! Tớ bị mẹ mang về nhà, cậu có xảy ra chuyện gì không!"
Vô số âm thanh kì quái cùng truyền vào lỗ tai Hứa Gia Niên qua ống nghe, Hứa Gia Niên cảm giác Thịnh Huân Thư đang bị rất nhiều người truy đuổi, hắn hỏi:
"Thịnh Huân Thư, bên cậu có chuyện gì vậy?"
Lại là ồn ào.
"Thịnh Huân Thư, Thịnh Huân Thư?"
Điện thoại đột nhiên bị cắt đứt!
Hứa Gia Niên siết chặt di động, hắn vừa muốn gọi lại, bỗng nhiên cảm giác được có một tầm mắt đang dừng ở trên người mình, hắn lập tức quay đầu, thì thấy bóng người đang đi ở góc cầu thang bước ra một bước cuối cùng, toàn bộ thân thể hiển lộ ra giữa ánh sáng.
Ánh đèn màu cam xua đi bóng tối, ba Hứa bước qua vài bậc thang cuối, đi đến bên cạnh Hứa Gia Niên:
"Đang nói chuyện điện thoại với ai?"
Hứa Gia Niên có phần trù trừ.
Ba Hứa: Với Thịnh Huân Thư?
Hứa Gia Niên: … Vâng. Hắn nói thêm:
"Chuyện này chắc chắn Sai Sai không biết."
Ba Hứa cười nói:
"Không cần giải thích với ba, ba không có ý trách con, ai gây sự thì nhằm vào người ấy, chúng ta không để người khác làm tổn thương mình, cũng không tùy tiện làm tổn thương người khác."
Ông nói như vậy với con trai mình, ông cũng biết điều ấy là đúng.
Nhưng trong lòng ông vẫn rạch ròi như cũ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!