Thịnh Huân Thư vô tri vô giác bước lên xe cứu thương.
Âm thanh của xe cứu thương vang lên, chẳng hề đọng lại trong tai. Âm thanh này vừa uy nghiêm vừa trang trọng, lại mang theo vội vàng đến nặng nề, giống một người khổng lồ đứng trước mặt anh, vung rìu bổ tới!
Nhưng rìu chậm chạp mãi vẫn chưa rơi xuống.
Chính là trong khoảnh khắc chậm chạp này, cảm giác sợ hãi tăng lên gấp bội, tăng đến một giai đoạn nào đó, tạo ra quanh Thịnh Huân Thư một không gian đơn độc.
Không gian giả tưởng này, như ngăn cách anh với thế giới bên ngoài bằng một lớp màng mỏng, bên ngoài màng mỏng là xe cứu thương, bệnh viện, bác sĩ y tá, mẹ của anh, thậm chí cả người ba nằm trên cáng, tất cả đều như một vở kịch rời xa cuộc sống hằng ngày, cực kì thú vị nhưng không thực tế.
Nhưng thực tế chính là cái kết của vở kịch mà anh đang chờ đợi này.
Thịnh Huân Thư ôm ấp một loại tâm tình kỳ dị ngồi chờ trên băng ghế ngoài hành lang. Ba của anh đã khôi phục lại vẻ tỉnh táo sau khi vừa đến bệnh viện, chỉ là tay chân vẫn như chết lặng, đang được làm kiểm tra tại trung tâm cấp cứu.
Kiểm tra đại khái không mất bao lâu, lại như rất lâu, tóm lại, cuối cùng anh bị y tá gọi vào, thấy ba mình đang ngồi trên giường bệnh, đồng thời nghe thấy giọng bác sĩ nói chuyện bên cạnh.
Giọng bác sĩ có hơi nhỏ.
Anh phải tốn công lắng nghe mới nghe rõ giọng nói bên tai:
"… Huyết áp rất cao, người nhà chưa bao giờ chú ý tới sao? Bệnh nhân có phải rất nóng tính dễ nổi giận hay không? Từ bây giờ phải bắt đầu uống thuốc giảm huyết áp, không thể khiến bệnh nhân chịu kích thích quá mức nữa, hiểu không?
Đột nhiên hôn mê là rất nguy hiểm rồi, lần này may mắn, tỉnh lại sớm, lần sau chưa chắc chắn…… Có cần nằm viện không?… Giữ nguyên ý kiến ban đầu, nên nằm viện quan sát hai ngày.… Thịnh Huân Thư? Thịnh Huân Thư?"
Thanh âm vang lên liên tiếp không có đánh thức Thịnh Huân Thư, mãi đến khi mẹ Thịnh dùng lực vỗ vào cánh tay con trai mới khiến Thịnh Huân Thư tỉnh mộng.
Thịnh Huân Thư mờ mịt chuyển tầm mắt, thấy mẹ trước, sau đó thấy ba.
Bọn họ đã ra khỏi trung tâm cấp cứu, đang đứng ở trong sảnh, chuẩn bị xếp hàng trả tiền nhập viện.
Mẹ Thịnh đứng đối diện nói với anh:
"Đợi lát nữa mẹ thay ba của con làm thủ tục nằm viện, con về nhà sắp xếp đồ đạc, ngày mai tự đi lên trường báo danh đi."
Thịnh Huân Thư:
"… Con cũng ở lại trông ba."
Ba Thịnh lạnh lùng nói:
"Không cần mày trông. Mày không làm tao tức chết tao đã cám ơn trời đất rồi."
Lúc này mẹ Thịnh nhíu mày hỏi:
"Được rồi, hai ba con đến cùng có chuyện gì giấu tôi? Thịnh Huân Thư, con làm chuyện gì khiến ba tức đến nỗi như vậy?"
Miệng Thịnh Huân Thư giật giật, thế nhưng nói không ra lời.
Ba Thịnh bỗng cười lạnh:
"Xem là việc tốt hay không hả, cho rằng người khác không dám dám nói ra à! Mày dám không? Mày nhìn mày bây giờ xem, mày dám không?"
Ông quay sang phía vợ mình, lý trí vào một khắc này đều bị căm hận che khuất, ông thốt ra ý nghĩ sâu nhất trong tâm:
"Nó là biến thái, nó thích Hứa Gia Niên!"
Ầm!
Không gian kì dị vốn đã đi xa một lần nữa quay lại, chiếc búa khổng lồ hung hăng rơi xuống, bổ vào đỉnh đầu của anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!