Trải qua một buổi tối nghĩ sâu tính kĩ, Hứa Gia Niên quyết định tạm thời kí kết một hiệp nghị với môn học gọi là yêu đương này.
Đối với môn học ngành học này, cậu chỉ là một người ngoài từ đầu đến đuôi, thời điểm mới thử tiếp xúc không khỏi phải cẩn thận dè chừng.
Có một lần, cậu và Thịnh Huân Thư cùng nhau đến thư viện đọc sách làm bài tập, chung quanh đều là học sinh, chỗ ngồi chỉ đủ cho mười tám người phải chen hai mươi người, cậu và Thịnh Huân Thư dựa vào nhau rất gần, vai và đùi không khỏi cọ sát.
Thịnh Huân Thư phải ngồi dựa vào tường, mỗi khi Hứa Gia Niên lơ đãng chạm tới một chút, nó lại vội vàng dựa sát vào tường hơn, chỉ một hồi, cả người đã chen bên vách tường.
Đợi đến khi Hứa Gia Niên lại lơ đãng nhẹ nhàng đụng vào tay đối phương, toàn thân Thịnh Huân Thư khẽ run, người nhảy dán lên vách tường không rơi xuống!
Lúc ấy trong thư viện im ắng, động tĩnh này không tính là quá nhỏ, một bàn người theo tiếng động nhìn sang, một bàn người trợn mắt há hốc mồm, phỏng chừng đều suy nghĩ: chà, có bản lĩnh như vậy, sao không đi luyện tập thể dục!
Hứa Gia Niên ngồi nghiêm chỉnh, giả vờ làm như việc chẳng liên quan gì đến mình.
Nhưng sau mười lăm phút, một hàng chữ cậu cũng nhìn không vào đầu, chỉ lo nhịn cười.
Sau đó, hai người ra khỏi thư viện, Thịnh Huân Thư cân nhắc một chút, cũng thấy được phản ứng của mình có hơi qúa, trong lòng còn thấp thỏm lo sợ tâm tư của mình bị nhìn thấu, lắp bắp giải thích nửa ngày, cũng không thể giải thích ra ý gì.
Hứa Gia Niên nhịn đến mức ruột thắt thành nút, nhưng vẫn làm ra vẻ vô tội, nói hai câu:
"…. tớ công nhận có cảm giác gần đây cậu rất kì quái, giống như lạnh nhạt hơn với tớ rất nhiều, bình thường chúng mình vẫn nắm tay…"
Cậu bất ngờ nắm chặt tay Thịnh Huân Thư, sờ một chút lại sờ một chút.
Thịnh Huân Thư: Nhịn!!!
Còn khoác vai…
Cậu lại nhấc tay lên quàng qua vai Thịnh Huân Thư, siết một chút, siết một chút.
Thịnh Huân Thư: Mình nhịn!!!
Cùng đi WC…
Nói xong, Hứa Gia Niên kéo Thịnh Huân Thư về phía nhà vệ sinh.
Thịnh Huân Thư: Mình phải nhịn!!! Nhịn không được!!!
Nó nói to một câu:
"Tớ đột nhiên nhớ ra có chút việc, chúng ta gặp lại sau!"
Nói xong nó hất tay Hứa Gia Niên ra, chạy!
Thịnh Huân Thư giỏi nhất chạy nhanh, nhanh đến mức không kịp nhìn thấy, sau khi nó quay người đi, người phía sau ngồi xổm xuống bên cửa sổ ngoài hành lang, cười đến rung cả hai vai.
Bạn học đi ngang qua trông thấy bộ dạng này của Hứa Gia Niên, còn hơi lo lắng:
"Này, bạn gì ơi, cậu không sao chứ……"
Hứa Gia Niên khụ hai tiếng, vẫn không thể hoàn toàn áp chế cơn buồn cười. Cậu khàn giọng nói:
"Không sao, hôm nay bị nhím cào nên bị ngứa."
Bạn học: ???
Bước đầu thăm dò, mười phần thú vị.
Hứa Gia Niên bắt đầu có phần chờ mong thâm nhập lý giải với môn học mới tiếp xúc này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!