Sau khi lên cấp ba, đối với đại đa số học sinh mà nói, cường độ học tập so với quá khứ khác biệt đến long trời lở đất. Đối với Hứa Gia Niên mà nói, kiến thức lớp mười cũng coi như phong phú.
Thời điểm nhập học cậu đã thành công gia nhập hội học sinh, trở thành thành viên tổ phụ trách giám sát kỷ luật học sinh.
Chức vụ này phụ trách những việc tương đối vụn vặt, trên quản học sinh có vi phạm kỉ luật hay không, ví dụ như đánh nhau ẩu đả đánh bạc bắt nạt trong trường; dưới quản tình hình tổng vệ sinh thứ sáu của từng lớp, mỗi lần bình chọn ra năm cái tên đứng cuối, dựa trên bảng điểm trừ hạnh kiểm, các lớp bị trừ hơn bốn lần, sẽ không thể nhận được vinh dự lớp tiên tiến trong năm.
Hứa Gia Niên gia nhập hội học sinh được một tháng đã trở thành giám sát viên ưu tú, ba tháng sau, trở thành tổ trưởng tổ giám sát, lãnh toàn đội giám sát kiểm tra trường học.
Những việc này chiếm hết thời gian rèn luyện của Hứa Gia Niên, nhưng não Hứa Gia Niên nhảy số rất nhanh, đã tự nghĩ ra biện pháp Bôn bào tuần la, vừa giám sát vừa rèn luyện, ngày rảnh rỗi thì mang canh nấu ở nhà đến trường học chia sẻ cùng mọi người!
(bôn bào tuần la: cụm từ của tác giả, tạm hiểu là làm việc theo kế hoạch lặp đi lặp lại và rất bận rộn)
Trước khi có Hứa Gia Niên, thành viên trong hội học sinh cũng sẽ ăn tối, nhưng chỉ ăn đồ ăn vặt, chưa có ai mang canh nấu ở nhà đến.
Canh của căn
-tin trong trường học vĩnh viễn không thể so với canh nhà nấu.
Đêm mùa đông, nước canh đặc sệt tỏa hơi nóng, hương vị thơm ngọt ngon quẩn quanh trong phòng kín, con sâu tham ăn trong dạ dày chẳng sợ vừa ăn no xong, ngửi mùi vẫn muốn được ăn thêm nữa.
Vài lần ăn canh Hứa Gia Niên mang đến, hội học sinh đã có thêm một lò vi sóng nhỏ, canh của mẹ Hứa biến thành món vip của hội học sinh; trong đợt thi thể dục cuối kì, thành tích của thành viên của tổ giám sát lớp mười đều tăng lên một chút – tuy rằng không có ai kết hợp chạy bộ với các hoạt động của thứ sáu.
Học kì hai lớp mười, Hứa Gia Niên hoàn toàn hòa nhập với hội học sinh, cũng được học sinh toàn trường biết đến – là học sinh đầu tiên của khối mười thường xuyên thi đua cấp tỉnh thành, mỗi ngày đều nhận được giấy đỏ dán trên bảng vinh dự.
Thời điểm năm lớp mười sắp kết thúc, hội trưởng hội học sinh nhiệm kì trước chuẩn bị từ chức, Hứa Gia Niên kéo được không ít phiếu từ toàn trường, trong đợt tuyển cử đạt được ý nguyện trở thành hội trưởng mới, chỉ chờ khai giảng năm sau là chính thức nhận nhiệm vụ.
Nhưng lúc này, cậu chạm đến nan đề đầu tiên của nhiệm vụ: Trường học vì thành tích thi đại học, quyết định bắt đầu từ học kì sau thống nhất học sinh lớp 11 lớp 12 nội trú tại trường để quản lý.
Dễ tưởng tượng được, tin tức này một khi được thông báo, tất nhiên sẽ gây ra sóng to gió lớn ở trong trường, hội học sinh là đại biểu của học sinh, nói không chừng phải gánh vác áp lực rất lớn.
Hứa Gia Niên quyết định chơi chiêu nhỏ.
Cậu liên lạc với bạn học trong trường, thả ra tin tức thật thật giả giả, trước công bố quy định cực kì hà khắc của kí túc xá trong trường, trong lúc dư luận đang xôn xao, mới công bố kết quả mà hội học sinh tranh thủ được sau.
(editor cảm thán, mới cấp ba thôi đã miêu tả chơi trò mặc cả giả trá kiểu như thương trường chính trường rồi, tác giả sống trong âm miu xaooo)
Quả nhiên, cuối cùng, học sinh âm thầm cảm thấy may mắn, trường học cũng hài lòng, cả nhà vui vẻ.
Sân trường rộng rãi một lần nữa lại bị các học sinh chiếm cứ.
Ký túc xá trong trường là tám người một phòng. Thịnh Huân Thư cầm hành lý đứng trong hành lang ký túc xá. Bên ngoài hành lang tầng ba, trên tường phòng số hai có dán một tấm bảng viết tên tám người trong phòng này:
Hằng Đông, bạn của mình; Thi Lương Huy, bạn của mình; Mông Khả Vi…… cũng là bạn của mình!
Nó vội vàng ngó trên ngó dưới, trong tám người có sáu người là bạn thân của nó, thêm cả mình là bảy vị trí, chỉ còn lại một người cuối cùng là một bạn cùng lớp không quen.
Đúng lúc này, người khác lục tục đi đến phòng ngủ, mọi người đều quen thuộc, vừa nhìn bảng trên tường, từng người kêu lên:
"Đông Tử, Tiểu Quang, Đại Vi, bọn mình đều chung phòng ngủ, trùng hợp thế!"
Chắc chắn không có khả năng trùng hợp như vậy đâu.
Thịnh Huân Thư ném hành lý lên trên giường, đi ra hành lang gọi điện thoại cho Hứa Gia Niên, điện thoại vừa thông, nó đã cười hì hì:
"… Đúng Đúng, bạn của tớ cậu đều nhớ rõ à?"
Cậu nói nhiều lần như vậy, tớ không nhớ mới là lạ.
Hứa Gia Niên hỏi: Có chuyện sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!