Chương 18: Đoán

Chín giờ tối, nguyên một ngày huấn luyện kết thúc. Mười một giờ tối, doanh địa tắt đèn đi ngủ.

Ánh sáng đọng nơi võng mạc dần dần rút đi, bóng tối tràn tới, nhưng không hoàn toàn tối đen, vẫn còn có một chút ánh trăng mềm mại bên ngoài cửa sổ, tỏa khắp trên dãy núi.

Có gió mát thổi, có núi chập trùng, nhắm mắt lại, mệt mỏi và huyên náo của ban ngày hóa thành sóng biển, như xa như gần, tầng tầng lớp lớp, bao khỏa quanh thân lại chậm rãi rút đi, tất cả đều rất tốt…… Nếu không có tiếng động liên tiếp không ngừng trong phòng ngủ, sẽ càng tốt hơn.

Đèn hành lang sáng lên, Hứa Gia Niên cũng đột nhiên đứng dậy từ trên giường, đi đến trước chiếc giường phát ra tiếng trò chuyện, tùy tay bắt lấy một người, đẩy người vào cửa phòng ngủ, ấn xuống!

Cậu làm… Bạn học kia đột nhiên giận dữ, vừa lên tiếng, đã thấy Hứa Gia Niên dứt khoát nhanh gọn nằm sấp xuống, thông qua khe cửa nhìn ra ngoài.

Nhất thời bạn học kia cũng hiếu kì, cùng nhìn thoáng qua, chợt thấy ngoài khe cửa, một đôi giày quân nhân đột nhiên hơi động đậy không kiên nhẫn vì nghe thấy một vài âm thanh nghi hoặc, một tiếng đạp nhẹ nhàng xâm nhập qua khe cửa, xông vào trong lỗ tai bạn học kia.

Đầu lưỡi nó đã bị mèo tha đi.

Nó nơm nớp lo sợ lui ra phía sau một chút, lại nhìn chăm chú ra phía ngoài, thấy từng đôi giày lính đứng ở ngoài cửa, huấn luyện viên đang đợi ở bên ngoài để bắt người!

Nguy hiểm trước khi thực sự bùng phát đã bị Hứa Gia Niên dập tắt. Đợi đến sáng sớm hôm sau, Hứa Gia Niên nháy mắt ra hiệu với các bạn trong lớp, sau khi có được một cộng đồng nhỏ bí mật, quan hệ giữa bọn chúng đột nhiên phát triển mạnh.

Thời gian mười ngày nhoáng cái đã trôi qua hơn nửa, mọi người cũng thích ứng với cường độ của quân huấn, huấn luyện viên cũng bắt đầu ra một vài huấn luyện đa dạng hơn, ví dụ như trước một ngày huấn luyện chấm dứt, tổ chức một buổi biểu diễn văn nghệ.

Trên sân huấn luyện rộng lớn, một đám học sinh ngồi vuông vức. Thời điểm huấn luyện viên tuyên bố mỗi lớp chọn ra một bạn học lên biểu diễn, sân thể dục trong chớp mắt vang lên như sóng triều, các học sinh lớn tiếng kêu to, một loạt những cái tên xuất hiện trong không khí.

Ban mười ba khá đoàn kết, mọi người đều gọi Tịch Thanh Thanh, nhưng Tịch Thanh Thanh mang sự ngại ngùng trời sinh của con gái, trái phải từ chối.

Ban một chia làm hai phe, gọi tên hai người khác biệt.

Còn ban mười lăm…

Thầy chủ nhiệm cầm sổ nhỏ chấm điểm đang lắc đầu chuẩn bị dựa theo danh sách tiến đến khảo sát một đợt, bỗng nhiên vang lên một tiếng hò hét như tiếng sấm, áp chế âm thanh khác trên sân thể dục.

Bọn chúng khản cả giọng, nói lớn cười lớn, cả lớp như một cái dây thừng, cùng phát ra một âm thanh: Hứa Gia Niên, lên!

Mặt trời chiều ngả về tây, ráng hồng nhuộm đỏ bầu trời, những người bạn cùng lớp xa lạ nhanh chóng nhận biết và thân quen trong môi trường khép kín, tập thể, vinh dự, sứ mệnh, những điều vốn tồn tại trên sách vở và khẩu hiệu của trường, thẳng đến lúc này, rốt cuộc biến thành một bóng dáng mờ nhạt, bay đến mỗi một học sinh đang vui vẻ phấn chấn.

Mười ngày huấn luyên khép kín vốn tưởng sẽ rất lâu kì thật nhoáng cái đã qua, sáng ngày cuối cùng, các huấn luyện viên làm công tác kiểm duyệt, chấm điểm, tất cả mọi người cho rằng lúc đầu nói bắn súng chỉ là đùa, không nghĩ tới sang buổi chiều, xe bus xuất động, đưa các học sinh đến bãi bắn, thực hiện hứa hẹn của huấn luyện viên.

Tuy rằng chỉ có vài phút ngắn ngủi, nhưng tham gia quân huấn không sót một học sinh nào, cuối cùng cũng được cầm súng bắn vào bia, cho nên lúc trên đường trở về, chỉ toàn tiếng hoan hô cười vui mãi không dứt.

Ngay sau ngày kết thúc đợt huấn luyện quân sự, là nghi thức nhập học của trường cấp ba số một.

Trường trung học phổ thông số một thành lập cách nay đã hơn bốn mươi năm. Trong hơn bốn mươi năm, trường đã ba lần xây dựng thêm, hôm nay tổng cộng có hai sân thể dục ngoài trời, một phòng thể dục trong nhà. Ba tòa nhà dạy học, hai phòng thí nghiệm, căn tin, các tòa nhà khác, diện tích chừng 300 mẫu.

Cỏ trên sân bóng đá là thảm cỏ thật, đám người đi qua, không ngừng phát ra âm thanh lạt xạt. Trên trần của đài chủ tịch rủ xuống một tấm màn nhung dày, các học sinh lớp mười đang đồng thời tập trung, Hứa Gia Niên đứng bên đài chủ tịch, im lặng chờ đợi.

Học sinh mới nhập học, theo lệ thường hiệu trưởng phát biểu trước, chủ nhiệm các lớp phát biểu sau, tiếp theo là đại biểu học sinh mới lên phát biểu.

Rốt cuộc đến lượt Hứa Gia Niên.

Hứa Gia Niên mặc đồng phục, đứng trên đài chủ tịch, ưỡn ngực ngẩng đầu, chắp hai tay sau lưng, nhìn chăm chú đám đông nghìn nghịt người trên sân thể dục, chậm rãi nói:

"Chào ban lãnh đạo, giáo viên, các bạn học và mọi người. Em tên là Hứa Gia Niên, hôm nay có thể đại diện cho toàn bộ học sinh khối mười lên phát biểu, em cảm thấy vô cùng vinh hạnh…."

Rất nhiều học sinh ngồi dưới đài không để ý trên đài là ai, có vài người nói nhỏ, có vài người đùa nghịch với ngón tay.

Nhưng Thịnh Huân Thư nghe rất cẩn thận, nhìn rất chăm chú.

Mặc kệ như thế nào, đây chính là đồng bọn lớn lên từ nhỏ cùng với mình!

Nó biết Hứa Gia Niên rất giỏi, nói muốn trở thành đại biểu học sinh lên đài diễn thuyết, thì sẽ thật sự trở thành đại biểu lên đài diễn thuyết!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!