Chương 9: Ta cũng không muốn làm con chó ngoan ngoãn vẫy đuôi chờ em đến thăm.

Đỉnh Thánh Sơn từ chối mọi ma khí xâm nhập, thậm chí còn có khả năng áp chế mạnh mẽ đối với bản thân ma pháp.

Sau khi cưỡng ép sử dụng trận pháp truyền tống tầm xa, gương mặt Ma Vương cũng tái nhợt như tuyết, nhưng đôi mắt đen thẳm lại sáng rực kinh người, tràn đầy niềm vui và sự thỏa mãn khó diễn tả.

Hắn giống như một đứa trẻ vừa đoạt được báu vật, không nỡ buông tay mà chạm vào mắt Chúc Minh Tỉ, lại v**t v* đôi mày cậu, rồi lại dùng sức ôm cậu vào lòng, vùi mặt vào cổ cậu, hít sâu một hơi.

Chúc Minh Tỉ khẽ run lên.

Dù Ma Vương không ngừng truyền nhiệt lượng cho cậu, thậm chí còn cưỡng ép sử dụng ma pháp để nâng nhiệt độ trong căn nhà gỗ lên.

Nhưng cậu vẫn cảm thấy cái lạnh từ lòng bàn chân lan lên, len lỏi vào tận tim, gần như muốn đóng băng toàn bộ huyết mạch trong cơ thể.

Rất lâu sau, bộ máy trong đầu cậu mới từ từ vận hành trở lại.

"... Ngài làm tôi sợ đấy." Chúc Minh Tỉ khẽ nói.

Cậu nhẹ nhàng đẩy Ma Vương một cái.

Dĩ nhiên, chẳng đẩy ra nổi.

Nhưng cậu cũng không tiếp tục dùng sức, mà chỉ buông thõng tay, tùy ý để đầu mình tựa vào vai Ma Vương.

Ma Vương lại rất biết điều, mỉm cười nhận lỗi: "Ừ, là ta không tốt."

Nhận lỗi thì nhận lỗi, nhưng lực ôm lại chẳng giảm chút nào, thậm chí hắn còn đưa bàn tay to lớn chạm l*n đ*nh đầu Chúc Minh Tỉ, lần xuống xương cổ, xương bả vai, rồi dọc theo sống lưng... Như thể muốn chạm vào từng đốt xương trên người cậu.

Chúc Minh Tỉ: "..."

Cậu không thoải mái nhúc nhích một chút, rồi lại nói: "Ngài đang làm gì đấy... Chẳng phải tôi đã bảo là sẽ đến thăm ngài thường xuyên sao? Không tin tôi à..."

Giọng cậu nhẹ và mềm, thậm chí còn cố ý kéo dài, chẳng giống đang trách móc, mà giống như một lời than vãn nhỏ nhẹ giữa tình nhân hơn.

Ma Vương bật cười.

Hắn buông Chúc Minh Tỉ ra, nắm lấy tay trái của cậu, nhìn chằm chằm vào ma pháp trận lờ mờ hiện lên trên lòng bàn tay cậu, nói: "A Tỉ, ta rất muốn tin em, nhưng lần trước ta đã tin em rồi, kết quả em lại giả bệnh để chạy trốn. Lần này, ta làm sao dám tin một lời hứa hẹn hư vô mờ mịt đây?"

Chúc Minh Tỉ: "..."

Biểu cảm của cậu suýt chút nữa thì sụp đổ.

"Cho dù em nói thật..."

Ma Vương lại tiếp lời, đôi mắt đen thẳm khóa chặt Chúc Minh Tỉ, nụ cười trên môi hắn biến mất.

"Ta cũng không muốn làm con chó ngoan ngoãn vẫy đuôi chờ em đến thăm."

"Em là của ta."

Hắn dùng đầu ngón tay tái nhợt lướt nhẹ qua đuôi mắt cậu, giọng nói trầm thấp như câu thần chú quyến rũ.

"Chỉ khi ở trong tầm với của ta, em mới thực sự thuộc về ta."

Chúc Minh Tỉ: "..."

Cậu không giữ nổi bình tĩnh nữa.

Thấy chiêu mềm dẻo không hiệu quả, cậu cũng không thèm diễn nữa.

"Ngài sẽ làm hại tôi sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!