Ma gương: [Bây giờ vào luôn sao?]
"Không."
Chúc Minh Tỉ lập tức mở bừng mắt, bật dậy khỏi giường.
Cậu nhìn về phía Ma gương, nói: "Chúng ta đi kiếm ít trang bị trước đã."
Hôm qua khi vào trong gương, suýt chút nữa là không ra được. Ma gương còn vỡ tan tành, tốn hơn tám vạn ma tinh tệ mới miễn cưỡng khôi phục lại. Chúc Minh Tỉ không muốn bi kịch ấy tái diễn.
Lần này cậu vào thế giới trong gương là để tìm đường sống, chứ không phải để chết theo một cách khác.Siết chặt chiếc chìa khóa kho vàng mà Ma Vương đưa, Chúc Minh Tỉ cầm theo một chiếc đèn dầu, tim đập thình thịch khi đi qua hành lang dài tối tăm dưới lòng đất.
Vừa đi, cậu vừa hỏi Ma gương: "Cậu chắc là có thể cất giữ ma tinh tệ trong người chứ?"
Ma gương: [Tôi chỉ giữ được một lượng nhỏ ma tinh cao cấp.]
"Vậy là được. Lát nữa tôi vào kho vàng, sẽ trộm... mượn tạm Ma Vương một ít ma tinh. Cậu phải nhớ, số ma tinh này được cất trong người cậu, không phải để cậu ăn luôn đâu. Trừ khi đến thời khắc sinh tử, tuyệt đối không được dùng... Nếu chúng ta bình an vô sự rời khỏi đây, còn phải trả lại chúng nữa."
Ma gương: [Hiểu rồi.]
Chúc Minh Tỉ hít sâu một hơi, đứng trước cánh cửa kho vàng khổng lồ, lấy chìa khóa ra.
Két--
Cánh cửa nặng nề chầm chậm mở ra, hơi ẩm ướt và tối tăm bên trong ập thẳng vào mặt.
Chúc Minh Tỉ hít sâu thêm một lần nữa, nhưng rồi sững sờ.
Kho vàng rộng lớn, âm u, ẩm thấp.
Hoàn toàn trống trơn, chẳng có lấy một đồng tiền vàng hay một viên ma tinh nào.
Núi vàng đâu?!
Núi ma tinh đâu?!
Không phải ai cũng nói trong lâu đài của Ma Vương cất giấu kho báu khổng lồ sao?!
Không phải ai cũng bảo kho vàng của Ma Vương dát vàng dát bạc lóa mắt người khác sao?!
Không phải ai cũng đồn rằng tiền vàng và ma tinh tệ của Ma Vương đều lấy từ hang ổ của Bạch Anh
- con ác long, tiêu cả trăm năm cũng không hết sao?!!
Sao kho vàng của Ma Vương lại trống rỗng như bãi đỗ xe bỏ hoang thế này...
Tìm kiếm hồi lâu, Chúc Minh Tỉ mới phát hiện một cái rương bên cạnh vạc ma pháp.
Bên trong rương chỉ có lèo tèo mấy viên ma tinh tệ cấp thấp và vài nghìn đồng tiền vàng.
Chúc Minh Tỉ tiện tay vốc lên một nắm tiền vàng, nhưng ngay sau đó, cậu lập tức ngửi thấy một mùi tỏi thoang thoảng.
Chúc Minh Tỉ: "Sao đống tiền mà Andre lừa tôi lại ở đây?"
Ma gương: [Sau khi Andre giải trừ khế ước nô lệ, cuộn giấy khế ước nô lệ đã tự động chuyển toàn bộ số tiền hắn kiếm được về kho vàng của chủ nhân.]
"Còn có chức năng cao cấp vậy à."
Chúc Minh Tỉ đóng rương lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!