Chương 6: Quả nhiên, Ma Vương thích tôi.

Cậu chống tay lên bàn, ngồi xuống ghế, cầm cốc nước trên bàn lên, ực ực uống hai ngụm nước lạnh, mãi mới lấy lại tinh Sau khi trở lại thế giới thực, Chúc Minh Tỉ mới muộn màng nhận ra chân mình hơi nhũn ra.

Cậu chống tay lên bàn, ngồi xuống ghế, cầm cốc nước trên bàn lên, ực ực uống hai ngụm nước lạnh, mãi mới lấy lại tinh thần.

Khoan đã, thế giới nội tâm của Ma Vương lại có thể hoang đường đến mức này sao?!

Cùng là tiêu cực, cùng là góc tối trong lòng, nhưng thế giới của người khác chẳng qua cũng chỉ là những màn nội tâm kịch liệt hoặc ca vũ kịch, cùng lắm thì hơi khoa trương một chút, thế mà thế giới nội tâm của Ma Vương lại có thể điên loạn lên một tầm cao mới, không chỉ nhìn thấy cậu, không chỉ tấn công Ma gương, mà thậm chí còn... ph*t t*nh bậy bạ..... Khoan đã, Ma gương?!

Chúc Minh Tỉ lập tức đứng bật dậy, tìm kiếm bóng dáng Ma gương. Chẳng mấy chốc, cậu đã phát hiện một đống mảnh vỡ trên mặt đất.

Nó vẫn chẳng có chút ánh sáng nào, mặc cho Chúc Minh Tỉ gọi thế nào cũng không có phản ứng, dường như đã dùng hết toàn bộ sức lực để đưa cậu ra ngoài.

Chỉ là, khi Chúc Minh Tỉ thử đặt một viên ma tinh tệ lên nó, nó lập tức nuốt trọn viên ma tinh tệ đó.

Chúc Minh Tỉ thở phào một hơi.

Vẫn ổn, còn ăn được thì nghĩa là vẫn có thể sửa chữa.

Nhưng đống mảnh vỡ trên đất này chẳng khác nào hố không đáy, dù cậu có bỏ vào trăm viên hay ngàn viên ma tinh tệ cũng chẳng thấy có gì thay đổi.

Mãi cho đến khi cậu dứt khoát đặt hết vương miện, nhẫn, trang sức và túi tiền của công chúa lên trên, đống mảnh vỡ mới phát ra một tia sáng trắng, sau đó bắt đầu tự động di chuyển, ghép lại với nhau.

Được rồi.

Chúc Minh Tỉ bất đắc dĩ thở dài.

Số ma tinh tệ kiếm được nhờ Ma gương cuối cùng cũng lại tiêu hết vào người nó.

Xem như cậu đã trải nghiệm cảm giác từ giàu có đến phá sản chỉ trong chớp mắt.

Khoảng hai phút sau, đống mảnh vỡ trên đất đã hoàn toàn ghép lại thành một tấm gương, sau đó thu nhỏ dần, chỉ còn cỡ lòng bàn tay.

Thoạt nhìn nó có vẻ không khác gì ban đầu, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy trên mặt gương vẫn còn những vết rạn mờ mờ.

Chúc Minh Tỉ chạm vào những vết rạn đó, hỏi: "Cậu đã hoàn toàn hồi phục chưa?"

Ma gương: [Đã khôi phục phần lớn chức năng, cảm ơn ngài đã nạp ma tinh tệ! Tôi sẽ tận tâm phục vụ ngài!]

Chúc Minh Tỉ thở phào: "Ma tinh tệ vốn là do cậu kiếm được, dùng cho cậu cũng chẳng có gì lạ."

Thấy Ma gương không sao, Chúc Minh Tỉ liền bắt đầu tính sổ.

Cậu nheo mắt: "Tôi nhớ rất rõ là mình đã từ chối đề nghị xem tiêu cực của Ma Vương, tại sao vẫn bị kéo vào thế giới trong gương của hắn?"

Ma gương: [Do ngài đã nạp một lượng lớn ma tinh tệ, nên tiêu cực của Ma Vương được tặng kèm miễn phí.]

Chúc Minh Tỉ: "......"

Cậu suýt nữa đã không kiềm chế được mà đập Ma gương xuống đất.

Chúc Minh Tỉ hít sâu một hơi: "Vậy tại sao Ma Vương trong gương lại có thể nhìn thấy tôi? Còn có thể tấn công cậu nữa?"

Ma gương: [Hắn quá mạnh.]

Chúc Minh Tỉ: "......"

Đúng là súc tích đến mức không thể phản bác nổi.

Chúc Minh Tỉ: "Câu hỏi cuối cùng, những gì tôi nhìn thấy trong gương thực sự là thế giới nội tâm của Ma Vương sao? Cậu có chắc mình không nhầm lẫn gì chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!