Chúc Minh Tỉ sững sờ.
Khi Ma Vương lao tới, cậu đã nghĩ ra ít nhất một trăm kiểu chết cho mình.
Nhưng cậu lại chẳng ngờ Ma Vương lại khóc, vừa ôm vừa van xin cậu đừng đi..... Mặt tối trong tâm hồn của Ma Vương cũng quá độc lạ rồi đấy?
Chẳng lẽ là do Ma Vương trong thế giới gương này uống say?
... Quả thực là có mùi rượu nồng thật.
Thấy tính mạng trước mắt không còn nguy hiểm, tâm trí của Chúc Minh Tỉ cũng dần bình tĩnh lại.
Cậu hít một hơi thật sâu... rồi lại hít một hơi nữa.
Nhưng đến khi mở miệng, giọng vẫn run rẩy: "Cái đó... tôi không đi..."
Cậu ngừng lại một chút, cố gắng giấu đi sự run rẩy trong giọng nói, điều chỉnh ngữ điệu mềm mại, nhẹ nhàng, như đang dỗ dành một đứa trẻ.
"Tôi sẽ không rời xa ngài, tôi thề," cậu khẽ nói, "Ngài có thể buông tôi ra một chút không? Ngài giữ chặt quá, đau đấy."
Điều kỳ diệu là Ma Vương thật sự bị dỗ dành.
Hơi thở gấp gáp của hắn dần ổn định lại, những nụ hôn hỗn loạn cũng dừng lại, đến cả tứ chi đang giam cầm Chúc Minh Tỉ cũng nới lỏng hơn một chút.
Hắn dụi gương mặt ướt đẫm vào cổ cậu, cặp sừng cứng cáp lướt qua gò má cậu, lạnh lẽo tựa lưỡi dao sắc bén.
Chúc Minh Tỉ không nhịn được mà run lên, khẽ nghiêng đầu tránh đi một chút.
Ma Vương gọi tên cậu, sau đó thì thầm điều gì đó.
Giọng hắn rất nhẹ, âm sắc mềm mại, dịu dàng đến mức có thể nâng đỡ những bông tuyết rơi. Trong giọng nói ấy, men say chưa tan hẳn, lại xen lẫn niềm vui không thể kìm nén. Đau đớn đến tột cùng, nhưng cũng hạnh phúc đến tột cùng... Chúc Minh Tỉ chưa từng nghe Ma Vương nói chuyện bằng giọng điệu như thế này..... Chỉ có điều, hắn không nói bằng ngôn ngữ thông dụng, nên Chúc Minh Tỉ chẳng hiểu gì cả.
Cậu chỉ cảm thấy đầu mình sắp nổ tung --
Rõ ràng cậu nghe rất rõ Ma Vương gọi tên mình, từng chữ đều rõ ràng rành mạch.
Điều đó chứng tỏ, dù có say đi nữa, hắn cũng không nhận nhầm người.
Điều đó cũng có nghĩa, người mà hắn tha thiết cầu xin là "A Tỉ" chính là cậu, chứ không phải ai đó có gương mặt và cái tên giống hệt cậu... chẳng hạn như mối tình đầu gì đó.
Vậy rốt cuộc là chuyện quái gì đây?!
Ngay lúc ấy, hơi thở của Chúc Minh Tỉ khựng lại --
Cậu nhìn thấy từ lúc nào đó, cánh cửa gương ở phía xa đã dịch chuyển đến ngay sau lưng Ma Vương. Trên bề mặt gương xuất hiện một dòng chữ.
[Nếu bề mặt gương có thể tiếp xúc với một phần lớn cơ thể ngài, tôi có thể đưa ngài đi.]
Chúc Minh Tỉ không chớp mắt nhìn chằm chằm vào dòng chữ, đồng thời nhanh chóng điều chỉnh nhịp thở, không để lộ chút khác thường nào.
"A Tỉ, #$@~&%#~%......"
Ma Vương ngẩng đầu, dịu dàng đến tận cùng mà nói một câu.
Chúc Minh Tỉ tất nhiên không hiểu hắn nói gì, nhưng vẫn không lộ ra, chỉ mỉm cười nhẹ với Ma Vương.
Ngay sau đó, cậu làm ra chuỗi hành động táo bạo nhất trong đời mình --
Cậu giơ tay lên, đầu ngón tay lạnh lẽo khẽ lau đi giọt lệ đọng nơi đuôi mắt Ma Vương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!