Chương 49: Tên Ma Vương độc ác cuối cùng cũng chết rồi!

Đúng lúc Chúc Minh Tỉ còn đang do dự có nên tiếp tục cứng đầu không, bên tai bỗng vang lên một tiếng "choang" trong trẻo.

Cậu nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy cửa sổ trong phòng bị trận cuồng phong bất ngờ thổi tung, vài hạt mưa rải rác lấm tấm trên mặt bàn gần cửa sổ.

-- Trời bắt đầu mưa rồi.

Là mưa phùn, lất phất từng giọt nhỏ, theo gió thổi từ ngoài cửa sổ vào, rơi lên mặt bàn.

Có một giọt rơi gần ngay sát bên Ma Vương, cách chưa đầy nửa mét.

Thân thể hắn lập tức căng cứng lại.

Nhưng hắn lại không làm ra động tác nào thái quá, như bật dậy khỏi ghế hay quấn mình kín mít bằng áo choàng chống mưa.

Chúc Minh Tỉ hiểu rất rõ, đó là vì hắn không muốn để lộ sơ hở trước mặt mình.

Không nói một lời, Chúc Minh Tỉ đứng dậy, bước tới bên cửa sổ, đóng chặt lại rồi cài then.

Ngay lúc đó, những giọt mưa trên mặt bàn cũng lặng lẽ bốc hơi, biến mất không dấu vết.

Ma Vương không nói gì, nhưng đôi vai đã âm thầm thả lỏng.

[Ma Vương đại nhân, bên ngoài đang mưa, lát nữa có thể sẽ mưa to hơn. Hay là ngài đi vào sáng mai đi.]

Chúc Minh Tỉ viết vào giấy.

Học viện mà Quinn ghi danh cho Chúc Minh Tỉ là ngôi trường ma pháp đa chủng tộc duy nhất ở giới Tinh Linh. Ngày mai cậu sẽ nhập học với thân phận nhân loại thường.

Cậu thật sự rất mong chờ.

"Không được." Ma Vương lạnh lùng từ chối, "Nơi ta muốn đến phải vào đó trước khi trăng ngày mai lên."

[Nhưng điều đó đâu ảnh hưởng gì. Ngài có thể vẽ lại ma trận cho tôi vào chiều mai, xong rồi đi cũng được mà.]

"Chỗ đó có kết giới, không thể dùng trận truyền tống." Ma Vương đáp.

Hắn liếc nhìn những giọt mưa đập lên ô kính, nhíu mày, rồi tự mình quyết định:

"Nếu ngươi không muốn ra ngoài lúc trời mưa, vậy thì chờ đến sáng mai trời tạnh rồi đi."

Chúc Minh Tỉ: "..."

Rốt cuộc là ai không muốn ra ngoài lúc trời mưa hả?!

Nhưng đã nói đến mức này, nghĩa là không còn đường phản bác nữa rồi.

Dù sáng mai mưa vẫn chưa dứt thì có khi Ma Vương cũng sẽ ép cho trời tạnh.

Chúc Minh Tỉ thở dài, nhấc bút viết:

[Được rồi, vậy sáng mai ngài đến tìm tôi, tôi sẽ thu dọn đồ đạc từ sớm để chờ ngài.]

Thế nhưng, khi cậu đưa quyển sổ cho Ma Vương, hắn chỉ liếc mắt một cái rồi tiện tay ném nó sang một bên, thản nhiên đi thẳng về phía giường ngủ.

Chúc Minh Tỉ: "..."

... Tự nhiên dễ sợ luôn.

Thấy Ma Vương không khách khí chút nào mà nằm ườn luôn lên giường của mình, Chúc Minh Tỉ hít sâu một hơi, nhẫn nhịn rút một tấm chăn mỏng từ tủ áo ra, trải lên ghế sô pha.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!