Chương 48: Cho dù có bị đánh chết, ta cũng không rơi một giọt nước mắt nào!

Sau khi tận mắt chứng kiến Thánh tử (và Saint Delia) bị Ma Vương bắt đi, Quinn lập tức triệu tập các trưởng lão, cùng thi triển ma pháp Tinh Linh Truy Quang.

Nhưng nơi này cách rừng Ma pháp quá xa, các trưởng lão vừa mới lần ra được tung tích Ma Vương thì Thánh tử đã trở về bình an vô sự.

À không, nói "bình an vô sự" thì cũng hơi quá lời.

Chúc Minh Tỉ chỉ vào cổ họng mình, dùng giấy bút để giải thích.

- Ma Vương cho tôi uống thuốc Thận Ngôn, có hiệu lực ba ngày.

Quinn lo lắng nhìn cậu.

Chúc Minh Tỉ vờ như không thấy ánh mắt chứa đầy lời muốn nói kia, lại cầm bút viết thêm một câu:

[Có thuốc giải thuốc thật lòng không?]

Sắc mặt Quinn lập tức thay đổi:

"Ma Vương cho ngài uống thuốc thật lòng?!"

Sắc mặt các trưởng lão khác cũng trở nên cực kỳ khó coi, có người đau đớn không nỡ, có người tái xanh mặt mày, có người giận sôi gan, thậm chí có vị trưởng lão đã móc ra bình ma dược cấp Thánh trị đau cực kỳ quý giá từ trong ngực áo.

Chúc Minh Tỉ nhạy bén nhận ra không ổn, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, chỉ hỏi:

"Thuốc thật lòng có tác dụng phụ gì à?"

Quinn chợt hiểu ra điều gì đó, dùng pháp trượng chạm vào da Chúc Minh Tỉ, kiểm tra xong thì sắc mặt dịu đi chút ít, giải thích:

"Thuốc thật lòng là một loại ma dược cực kỳ tàn khốc, thường dùng để thẩm vấn. Sau khi uống vào, toàn thân như bị thiêu cháy, đau đến không thể suy nghĩ, chỉ khi nói thật thì cơn đau mới dịu lại. Thời gian hiệu lực là một tiếng."

Chúc Minh Tỉ: ... Cậu bị lừa rồi.

Một trưởng lão khác bổ sung:

"Trên đời này, trừ Thánh khí của Tinh Linh ra, tất cả dược tề và pháp cụ dò xét lời nói đều không thể xác định thật giả một cách chính xác tuyệt đối, và đều mang lại cơn đau vượt quá sức chịu đựng của người thường."

Chúc Minh Tỉ lập tức viết lên giấy:

[Ma Vương không có cho tôi dùng thuốc thật lòng.]

Dù sớm đoán ra, nhưng các trưởng lão vẫn thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Chúc Minh Tỉ lại cảm thấy khó hiểu.

Đúng là thuốc thật lòng không hoàn toàn chính xác, nhưng khi người ta đau đến tột cùng thì khó giữ được bình tĩnh, càng khó suy nghĩ mạch lạc. Nếu Ma Vương thật sự muốn biết sự thật thì cho cậu dùng thuốc đó chẳng phải là cách hiệu quả nhất sao?

Cậu không tin cái kẻ từng bắt công chúa, nấu người lùn, vứt mình ra đường như đồ rác rưởi ấy lại đột nhiên nảy lòng nhân từ.

Ngoài ra...

Trong suốt quá trình "thẩm vấn" lần này, Ma Vương không bóp cổ cậu, không lột da xẻ thịt, không hề tra tấn hay trừng phạt, cũng thấy... lạ lạ..... Rõ ràng là ma pháp Joa đã bị tạm ngưng mà.

Chúc Minh Tỉ ngập ngừng một lúc, lại viết thêm câu nữa:

[Sau khi ma pháp Joa bị tạm ngưng, có đặc điểm gì không? Ví dụ nếu gặp công kích cường độ cao thì nó có tự động khởi động lại không?]

Sau khi Chúc Minh Tỉ bóng gió nói Ma Vương có thể sẽ hứng thú với Thánh thụ Tinh Linh, các trưởng lão trong Thánh điện đã không công bố tin tức Thánh thụ xuất hiện, chỉ đơn giản tổ chức một nghi lễ đón tiếp Thánh tử phiên bản rút gọn.

Sau khi nghi lễ kết thúc, Chúc Minh Tỉ chủ động đề nghị với Quinn:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!