Vậy tại sao không giết luôn... à không, tại sao không bóp cổ cậu, không đâm cậu một đao, không biến cậu thành rối gỗ luôn đi?
Rõ ràng ma pháp Joa đã bị tạm ngưng rồi mà.
Chúc Minh Tỉ có hơi hoang mang.
Sau khi nói xong câu đó, Ma Vương buông tay xuống, hắn dựa lưng vào ghế, cúi mắt nhìn Chúc Minh Tỉ.
Hắn không hỏi thêm gì.
Cũng không thúc giục cậu tiếp tục thú tội.
Chỉ lặng lẽ nhìn cậu, như thể chẳng vui vẻ gì, cũng không còn hứng thú tiếp tục cuộc thẩm vấn nữa.
Chúc Minh Tỉ ngoan ngoãn ngậm miệng.
Chủ trương rõ ràng: không bị thúc ép thì không tự khai.
Nhưng khoảng lặng yên bình ấy chẳng kéo dài bao lâu.
Cuối cùng Ma Vương vẫn mở miệng, giọng hắn trầm thấp, chậm rãi:
"Về chuyện trước kia của ta... ngươi còn biết gì nữa không?"
Chúc Minh Tỉ suy nghĩ một chút rồi nói:
"Tôi biết trước kia ngài cũng từng bị trúng ma pháp Sương mù, biến thành Ma Vương là vì từng bị phản bội. Người phản bội ngài..."
Cậu dừng lại. Không hiểu sao, lại không thốt ra được câu: "Người phản bội ngài đã chết rồi."
Cậu ngẩng đầu nhìn hắn, tiếp tục:
"Người đó là ai, ngài chưa từng nói với tôi. Thật ra ngài không kể nhiều, ngài nói biết trước quá nhiều có thể sẽ khiến tôi gặp nguy hiểm."
Ma Vương im lặng.
Hắn mím môi, quay đầu đi, như thể không muốn nói thêm gì nữa.
Nhưng chỉ chốc lát sau, hắn lại không nhịn được mà mở miệng. Trong giọng nói đã mang theo vài phần châm chọc:
"Vậy là ta từng đào tim móc phổi kể cho ngươi nghe những chuyện đó, đổi lại là ngươi thông cáo treo thưởng, muốn dùng máu của huyết thân ta để chống lại ta? Có phải ngươi còn định nhân lúc ta bị mù, bị thương nặng phải quyết đấu với kẻ khác thì lén cho ta ăn ma pháp Hắc Ám khắc chế huyết mạch, để ta tự ngã lăn ra không?"
Chúc Minh Tỉ: "..."
Trong lòng hơi run, nhưng mặt mày thì vẫn tỉnh bơ.
Cậu ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ giọng đáp:
"Nhưng thưa Ma Vương, chẳng phải ngài từng thề trước các vị thần rằng sẽ không bao giờ làm tổn hại đến tôi sao? Vậy mà bây giờ vẫn biến tôi thành rối gỗ hết lần này đến lần khác, thậm chí còn bỏ tôi giữa đường phố."
Ma Vương: "..."
Hai người đối mắt nhau vài giây, cuối cùng Ma Vương lặng lẽ rời mắt đi.
Một lúc sau, hắn quay đầu lại:
"Lọ đựng thuốc kia, cái lọ bị thủng ấy... thật sự là ngươi vô tình mua về?"
Chúc Minh Tỉ: "..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!