So với viễn cảnh nhìn thấy trong quả cầu, đối mặt với cơn giận dữ hiện tại của Ma Vương mới là điều khiến Chúc Minh Tỉ thật sự run sợ.
Lưỡi đao đen lạnh lẽo kề ngay cổ cậu, làn da trắng như tuyết đã bị rạch ra một đường mảnh đỏ.
Mà lần này, không còn ma pháp Joa bảo vệ.
Đầu ngón tay Chúc Minh Tỉ run khẽ, yết hầu cũng chẳng dám động đậy.
Chiếc cổ ngẩng cao của cậu căng chặt như một sợi dây, đến cả đồng tử cũng khẽ run.
Nhưng chỉ giây lát sau, tất cả sự căng thẳng và sợ hãi đều lặng lẽ tan biến, cậu cụp mắt xuống, không thốt ra một lời cầu xin nào.
"Ngươi không sợ ta giết ngươi?" Ma Vương lạnh giọng hỏi.
"Tại sao ngài phải giết tôi?" Chúc Minh Tỉ ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, khẽ hỏi lại, "Chỉ vì nhìn thấy một viễn cảnh hoang đường trong quả cầu, liền định ra tay trừ hậu hoạn? Ma Vương đại nhân, ngài đâu phải kẻ hẹp hòi đến mức đó."
Ma Vương, người quả thực hẹp hòi đến mức đó: "..."
Chúc Minh Tỉ tiếp lời: "Tôi nghĩ, lý do khiến ngài nổi giận đến mức rút đao, là vì ngài nghi tôi đã dùng mị thuật của tộc Mị ma lên ngài, phải không?"
Ma Vương: "..."
Hắn im lặng, cũng chưa rút đao về.
"Nhưng thưa Ma Vương, chuyện này tôi có thể giải thích." Chúc Minh Tỉ nói, "Mị thuật là ma pháp hệ Hắc Ám. Tôi chưa từng tiếp xúc, cũng không thể nào tiếp xúc. Vì tôi đã trở thành Thánh tử của tộc Tinh Linh, nên không được phép học bất kỳ ma pháp Hắc Ám nào nữa. Hơn nữa, theo 'Thánh điển Tinh linh', thể chất của Thánh tử đặc biệt, hoàn toàn miễn nhiễm với các loại ma pháp khống chế tinh thần hệ Hắc Ám.
Cho nên, ngài cũng không thể nào bị tôi dùng mị thuật làm ảnh hưởng."
Ma Vương nheo mắt: "Ý ngươi là, tương lai ta không bị mị thuật điều khiển, mà là tỉnh táo hoàn toàn, tự mình nhào lên cắn ngươi như chó đói?"
Chúc Minh Tỉ: "..."
Thật ra cậu cũng thấy chuyện đó khó mà xảy ra... nếu có xảy ra thì cũng là Ma Vương trong gương làm.
Cậu lại hỏi: "Thưa ngài, ngài tin rằng tất cả cảnh tượng trong quả cầu đều sẽ thành hiện thực sao?"
Ma Vương đáp: "Thánh khí của Tinh Linh không thể sai."
Chúc Minh Tỉ nói: "Nếu Thánh khí không sai, nếu cảnh vừa rồi là vận mệnh không thể tránh, vậy thì dù hôm nay ngài có chém đầu tôi, viễn cảnh ấy vẫn sẽ xảy ra bằng cách khác. Nhưng nếu ngài giết tôi mà khiến cảnh đó không xảy ra, chẳng phải chính là đang chứng minh rằng Thánh khí cũng có thể sai sao? Vậy ngài giết tôi để làm gì nữa?"
Ma Vương cau mày.
Một lát sau, lưỡi đao cong trong tay Ma Vương khẽ nhúc nhích, phần sống đao nâng nhẹ cằm Chúc Minh Tỉ lên, hắn lạnh giọng nói: "Cái cách ăn nói sắc bén này của ngươi rất giống một người ta quen biết."
Trái tim Chúc Minh Tỉ chợt đập lỡ một nhịp.
Ma Vương trong gương từng nói, chỉ cần có người nhận ra thân phận thật của cậu bằng cách nào khác ngoài diện mạo, ma pháp Sương mù sẽ tự động mất tác dụng, cậu sẽ hoàn toàn bại lộ.
Chúc Minh Tỉ vội vàng cụp mắt, nhẹ giọng chuyển chủ đề: "Thưa ngài, chẳng phải ngài nói muốn tôi giúp ngài lấy một món đồ sao? Giờ tôi đã là Thánh tử rồi, có thể giúp ngài lấy được vật đó."
Ma Vương: "Cái tính biết nắm bắt thời cơ này cũng giống hệt."
Chúc Minh Tỉ: "..."
Cậu cắn chặt môi, dứt khoát ngậm miệng.
Thế nhưng Ma Vương lại bất ngờ thu đao về. Ánh mắt hắn từ vết máu trên cổ cậu lần lên, cuối cùng dừng ở mái tóc trắng tuyết, đôi mắt bạc cùng cặp tai nhọn đặc trưng của tộc Tinh Linh.
Hắn mím môi, dời mắt đi nơi khác, giọng có chút bất mãn: "Nhưng ngươi lại không phải là cậu ta. Chẳng lẽ ta chỉ vì thế mà..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!