Chương 4: Đừng bỏ rơi ta... Xin em, cầu xin em...

Ma Vương?

Mặt tối của Ma Vương còn cần nhìn trong gương sao? Nó chẳng phải đang lồ lộ ngay trước mắt à?

Chúc Minh Tỉ không cần nghĩ ngợi đã từ chối ngay:

"Không cần, không có tiền."

Nhưng vừa đi được hai bước, cậu bỗng khựng lại:

"... Có thể theo dõi tình trạng hiện tại của Andre không?"

Ma gương:[Giá hữu nghị 500 ma tinh tệ.]

Chúc Minh Tỉ: "Sao đắt vậy?!"

Ma gương: [Theo giám sát, Ma Vương đang tiếp cận ông ta.]

Chúc Minh Tỉ không hiểu lắm Ma Vương thì có liên quan gì đến giá cả của ma tinh tệ, nhưng vẫn nghiến răng nói:

"... Cứ ghi nợ trước đi."

Mặc dù sự thật đã gần như hiển hiện ngay trước mắt, nhưng những gì phản chiếu trong gương vẫn có sai số 5%.

Chúc Minh Tỉ muốn nhìn lại Andre thật sự một lần nữa.

Andre là người cậu tiếp xúc lâu nhất từ khi đến thế giới này.

Ông ta già nua, thông thái, hòa nhã... Ông không chút phiền hà dùng ma pháp giao tiếp để dạy cậu ngôn ngữ chung, dùng thái độ ôn hòa giới thiệu thế giới này với cậu.....

Ban đầu, Chúc Minh Tỉ thực sự rất tin tưởng ông ta.Mặt gương rung động tựa như gợn nước lăn tăn, nhưng nó không mở rộng cũng không cho cậu bước vào, mà trực tiếp hiện lên hình ảnh ngay trên mặt gương bé bằng lòng bàn tay.

Màn đêm đã buông xuống, gương mặt kinh hoàng của Andre xuất hiện trong gương.

-Ma Vương đã tóm được ông ta.

Phạm vi hiển thị của gương quá nhỏ, độ phân giải cũng không cao, chỉ có thể thấy Andre sợ hãi đến hoảng loạn, cùng một góc áo của Ma Vương.

Andre hoảng loạn lùi từng bước, lưng đập mạnh vào bức tường đen sì của con hẻm nhỏ, rồi co giật trượt xuống mặt đất.

"Ma Vương... Ma Vương bệ hạ, ngài không thể... ngài không thể..."

Giọng ông ta truyền qua gương cũng trở nên mơ hồ.

Chúc Minh Tỉ gõ lên mặt gương: "Hình ảnh kém chất lượng thì thôi đi, sao cả âm thanh cũng vậy?"

Ma gương: [Tôi đã dồn hầu hết ma lực vào khả năng ẩn nấp và phòng thủ.]

Ý là ma pháp nhìn trộm này rất nguy hiểm khi sử dụng sao?

Chúc Minh Tỉ nhướn mày, tiếp tục theo dõi.

"... Ma Vương đại nhân, tôi muốn tố giác!" Andre đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu lên. Gương mặt già nua vì sợ hãi mà co giật, nhưng trong đôi mắt vẩn đục lại ánh lên vẻ phấn khích.

"Tôi muốn vạch trần!" Ông ta nói. "Tên nô lệ loài người thuần túy hèn mọn đó đã đánh mất hạt giống Tinh Linh của ngài! Chính là hạt quý giá nhất! Cậu ta còn định bỏ trốn! Cậu ta nói mình có cách chạy trốn... trên người cậu ta nhất định có bí mật!"

Tim Chúc Minh Tỉ đột ngột khựng lại.

Từ trong gương, giọng Ma Vương vang lên lười biếng, xa xăm, tựa hồ như vọng đến từ cõi xa xôi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!