Rầm!
Nhưng ngay giây sau đó, Chúc Minh Tỉ đã bị Quinn kéo mạnh ra sau.
Cây pháp trượng trong tay Quinn chỉ thẳng vào mắt Ma Vương, toàn thân ông căng chặt, đầu ngón tay trắng bệch. Ông lạnh giọng nói:
"Ngài ấy chính là Thánh tử của chúng ta, không cần bất kỳ bằng chứng nào. Nếu ngài định mang ngài ấy đi, tức là tuyên chiến với toàn bộ tộc Tinh Linh!"
Ánh mắt Ma Vương rời khỏi quyển Thánh điển, rơi xuống người Quinn.
Quinn không né tránh, nhìn thẳng vào Ma Vương. Môi ông khẽ run, không cách nào kiềm chế được, nhưng đôi đồng tử màu vàng kim vẫn kiên định đối mặt với ánh mắt của Ma Vương, không hề dao động.
"Ta đã từng thất trách một lần, tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai." Ông khàn giọng nói, "Nếu ngài muốn chạm vào Thánh tử, xin bước qua xác ta trước."
Không gian lập tức chìm vào tĩnh lặng, đến mức tiếng tim đập của mọi người cũng rõ mồn một.
Sắc mặt ông chủ lữ quán và mấy vị trưởng lão khác đã trắng bệch đến cực điểm. Họ nhìn Quinn như đang nhìn một người sắp chết.
Nhưng điều khiến tất cả mọi người kinh ngạc là-
Ma Vương thế mà lại cụp mắt xuống, xoay người biến mất ngay tại chỗ.
Không khí bỗng nhẹ nhõm hẳn ra. Ông chủ lữ quán ôm chặt quyển Thánh điển, ngồi phịch xuống đất.
Quinn cũng lảo đảo lùi lại hai bước, sắc mặt trắng bệch, nhắm chặt mắt, thở hắt ra một hơi dài như trút được gánh nặng.
Nhưng rất nhanh, ông lại mở mắt, hai tay nắm lấy cánh tay Chúc Minh Tỉ.
"Thánh tử đại nhân, ngài không sao chứ?" Ông cuống quýt hỏi, "Cơ thể ngài còn chỗ nào khó chịu không?"
Chúc Minh Tỉ lắc đầu, nhỏ giọng nói lời cảm ơn.
Sau đó, cậu hỏi:
"Quyển Thánh điển Tinh Linh đó, tôi có thể xem lại một lần được không?"
"Đương nhiên là được."
Lật lại đến trang mà ông chủ lữ quán lúc nãy đã giơ ra cho Ma Vương xem, Chúc Minh Tỉ nhìn chằm chằm vào cây pháp trượng in rõ ràng trên đó, trong lòng rối rắm không thôi.
Không sai mà, pháp trượng kia rõ ràng giống y chang cây của cậu, sao Ma Vương lại không có phản ứng gì?
Chẳng lẽ nữ thần may mắn cuối cùng cũng thương xót cậu, ban cho một lần cứu mạng, lúc nãy ánh nắng quá gắt nên Ma Vương không thấy rõ?
Trái tim đã chết nay lại đập bừng bừng trở lại.
Chúc Minh Tỉ xoay người, nghiêm túc nhìn về phía Quinn:
"Tôi chấp nhận thân phận Thánh tử." Cậu nói, "Nhưng tôi có một điều kiện."
Mắt Quinn sáng lên:
"Ngài cứ nói, chúng tôi nhất định tuân theo."Rời khỏi lữ quán Tinh Linh, trời đã tối hẳn.
Chúc Minh Tỉ được hai trưởng lão Tinh Linh là Quinn và Finnegan hộ tống trở về lữ quán của mình.
Quinn nói:
"Vì sự an toàn của ngài, chúng tôi sẽ ở phòng bên cạnh. Đợi sau khi Thánh Thành hết bị phong tỏa, chúng ta sẽ cùng trở về Thánh Điện."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!