Chúc Minh Tỉ và người đàn ông vạm vỡ tóc đỏ cuối cùng không đánh nhau.
Vì lưỡi đao lớn của gã kia chỉ nhằm thị uy, chứ không phải để giết người.
Còn Chúc Minh Tỉ, sau khi rút ra cây pháp trượng, cũng chỉ thi triển đúng một ma pháp-
Đó là: áp chế pháp trận bảo hộ mà Ma Vương đã thiết lập cho mình, không để lớp kết giới Kim Quang hiện ra khi lưỡi đao vung xuống.
Trước khi rời khỏi thế giới trong gương, Ma Vương đã vẽ một pháp trận ẩn thân lên người cậu, che giấu toàn bộ ma pháp của Joa, pháp trận bảo hộ, và cả ước định năm ngày. Nếu không cố ý tra xét thì không thể phát hiện ra.
Dù vậy, nếu kết giới Kim Quang kia va chạm với lưỡi đao của người đàn ông vạm vỡ, Ma Vương vẫn sẽ lập tức nhận ra.
So với việc bị bắt, Chúc Minh Tỉ càng sợ bị Ma Vương phát hiện hành tung hơn.
Vì vậy, dù cả hai cùng ra tay, thậm chí cậu còn nhanh hơn gã kia nửa nhịp-
Nhưng trong mắt tất cả mọi người, cảnh tượng nhìn thấy lại là: lưỡi đao của người đàn ông vạm vỡ vững vàng đặt lên vai Chúc Minh Tỉ, còn cây pháp trượng trong tay cậu thì ngưng đọng giữa không trung, như thể hoàn toàn vô dụng.
Gã tóc đỏ đại thắng.
Gã ngửa mặt cười vang, sau đó dùng dây thừng ma pháp trói chặt Chúc Minh Tỉ, hớn hở kéo cậu đi nhận thưởng ở quảng trường Thánh Quang.
"Thứ tôi dùng là thuật biến hình cao cấp, anh có thể nhận ra, chứng tỏ anh là ma pháp sư cấp Thánh."
Đi được nửa đường, Chúc Minh Tỉ bỗng nhiên lên tiếng.
"Anh là một vị ma pháp sư cấp Thánh vĩ đại, tôi thực sự không hiểu vì sao anh lại hạ thấp phẩm giá của mình, làm việc cho Ma Vương tà ác? Chỉ vì để hắn khắc hai vết sẹo nhục nhã kia lên người anh thôi sao?!"
Người đàn ông vạm vỡ khựng bước, nghiêng đầu liếc cậu:
"Chậc chậc, đừng khích tôi, vô dụng. Tôi chẳng có phẩm giá gì hết, mà cũng sẽ không thả cậu đâu."
Chúc Minh Tỉ: "...."Quảng trường Thánh Quang vốn là nơi trang nghiêm, tráng lệ và đầy vẻ uy nghiêm.
Giờ đây, tượng thần trên bệ cao đã bị thay bằng ngai vàng của Ma Vương.
Bồ câu trắng thuần khiết hóa thành lũ quạ đen lượn vòng.
Trên quảng trường rộng lớn, chen chúc đầy người bị trói đến.
Người bị bắt được phân loại gọn gàng thành ba nhóm.
Do tên người khổng lồ ở tòa nhà treo thưởng chỉ là ma pháp sư sơ cấp, không biết thi triển lại phép thuật, cộng thêm việc mỗi lần Chúc Minh Tỉ đến tòa nhà đều đeo mặt nạ rất cẩn thận, nên Ma Vương không có mô tả diện mạo cụ thể nào cho vị ma pháp sư tóc đỏ mắt nâu đầu tiên hắn muốn tìm.
Thành ra nhìn khắp quảng trường, tóc đỏ mắt nâu gần như chiếm cứ toàn bộ. Chúc Minh Tỉ thậm chí cảm thấy tất cả người có tóc đỏ mắt nâu trong Thánh Thành đều bị gom tới đây.
Đám người này xếp hàng chỉnh tề thành từng đội. Người khổng lồ mặt dài ở tòa nhà treo thưởng đang xị mặt từng bước rà soát, nhưng hắn chỉ dừng ở phân loại đơn giản, chọn ra vài người trông "hơi giống", chứ không có quyền thả người.
Ngược lại, nhóm tóc đen mắt đen vì có hình vẽ cụ thể nên rất ít, đến người nào là thả người nấy, không còn ai bị giữ lại.
Còn nhóm thứ banhư Chúc Minh Tỉ là những người bị bắt vì dùng thuật biến hình. Loại người này phải được Ma Vương đích thân giải thuật và thẩm vấn, hầu hết tinh lực của hắn đều tập trung ở đây.
Mà gã tóc đỏ nói cũng không sai. Bất kỳ ai bắt được người dùng thuật biến hình đều sẽ được Ma Vương dùng lưỡi đao cong rạch một dấu X lên lòng bàn tay. Rạch xong là có thể rời đi, không cần chờ xác minh như hai nhóm kia mới được lĩnh thưởng.
Tới lượt Chúc Minh Tỉ, người đàn ông vạm vỡ tóc đỏ đi bên cạnh cậu bỗng khom lưng xuống, giống như già đi vài chục tuổi chỉ trong chớp mắt.
Gã không vội chìa tay ra nhận thưởng như mọi người, mà đánh bạo nhỏ giọng thưa:
"Ma... Ma Vương đại nhân, tôi sợ đau... không muốn lưu lại vết sẹo trong lòng bàn tay, ngài... có thể khắc một ký hiệu lên món này được không..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!