Chương 36: Bởi vì Ma Vương đã phong tỏa toàn thành.

Chúc Minh Tỉ ở trong thế giới gương đã hơn hai mươi ngày, ăn ở đều tại lâu đài của Ma Vương. Lúc đầu cậu còn ngoan ngoãn nướng bánh mì, làm món Tây, nhưng dần dà, cậu đã bắt đầu chuyển sang hấp bánh bao, nấu cháo, làm mì.

Khi Chúc Minh Tỉ vừa nhấc mấy cái bánh bao khỏi xửng hấp tự chế thì Ma Vương cũng xuất hiện ở cửa bếp.

"Ta có thể nếm thử một cái không?"

- Hắn hỏi bằng giọng nhẹ nhàng.

Tuy bánh bao là do Chúc Minh Tỉ làm, nhưng bột mì là có sẵn trong lâu đài, nên tất nhiên cậu không thể không cho hắn ăn.

"Còn hơi nóng."

- Chúc Minh Tỉ vừa nói vừa theo bản năng đưa đũa cho Ma Vương.

Mãi đến khi Ma Vương cầm đũa lên, cậu mới chợt nhận ra mình đưa sai thứ, lẽ ra phải đưa nĩa mới đúng.

Nhưng vừa quay người định lấy nĩa bạc thì đã thấy Ma Vương dùng đũa một cách thuần thục gắp bánh bao ra khỏi xửng, thậm chí còn cắn một miếng rồi.

Hắn cúi mắt, nhìn không rõ biểu cảm trên mặt, nhưng từng miếng đều nhai rất chậm, cứ như đang thưởng thức món sơn hào hải vị chứ không phải chỉ là bánh bao trắng làm bằng bột mì bình thường.

Chúc Minh Tỉ ngẩn ra.

Ma Vương ngẩng đầu lên hỏi: "A Tỉ, sao thế?"

Chúc Minh Tỉ: "... Ngài dùng đũa thành thạo quá đó."

Biểu cảm trên mặt Ma Vương khựng lại trong thoáng chốc, rồi rất nhanh khôi phục lại như cũ. Hắn bật cười: "Hồi ta chu du tứ phương từng gặp vài pháp sư đến từ phương Đông, học từ bọn họ đấy."

"Pháp sư phương Đông?"

- Chúc Minh Tỉ rất hứng thú - "Họ có nói đến từ quốc gia nào không?"

"Không, nhưng họ đều có tóc đen, mắt đen, giống hệt như em và ta. Nếu A Tỉ thích, ta có thể đi bắt họ về đây cho em chơi cùng, được không?"

Chúc Minh Tỉ: "..."

Bắt về?

Ý là "bắt" kiểu như cái cách Ma Vương bên ngoài gương từng "bắt một công chúa về" kia à?

Chúc Minh Tỉ lập tức lái sang chuyện khác: "Nói đến tóc đen mắt đen, tôi còn một chuyện muốn hỏi ngài."

Cậu nghiêm túc nói: "Lần trước rời khỏi thế giới gương, tôi đã gặp Ma Vương ngoài kia, nhưng hắn hoàn toàn không nhận ra tôi. Tại sao lại thế? Rõ ràng ngoài màu tóc, màu mắt và đôi tai Tinh Linh, diện mạo tôi không thay đổi gì cả."

Ma Vương đáp: "Ta đã dùng một loại ma pháp rất nhỏ lên người em."

"Ma pháp gì?"

"'Sương mù'," Ma Vương nói, "tên ma pháp ấy là 'Sương mù'. Người bị dính loại ma pháp này, chỉ cần diện mạo có một chút thay đổi, trong mắt người khác sẽ trông như một người hoàn toàn xa lạ, không tài nào nhận ra. Chỉ khi có một yếu tố khác xác nhận được thân phận thật thì sương mù mới tan đi, lúc đó họ mới phát hiện hai gương mặt đó giống nhau đến nhường nào."

Chúc Minh Tỉ sững người.

Thế gian này lại có loại ma pháp như thế thật sao?

Cậu hỏi: "Vậy Ma Vương bên ngoài cũng từng bị dính loại ma pháp này à? Nên mới không ai thấy hắn giống vương tử Tinh Linh Rociel?"

Ma Vương khẽ gật đầu, rồi lại nói: "Nhưng A Tỉ yên tâm, Ma Vương bên ngoài vẫn chưa biết mình từng bị dính ma pháp ấy. Hắn cũng hoàn toàn không hiểu về loại ma pháp này, nên không thể nào gỡ bỏ nó để nhận ra em được."

Không biết?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!