Chương 34: Ngoài điều đó ra, bất cứ thứ gì em muốn, ta đều có thể cho.

Khoảnh khắc khế ước nô lệ được giải trừ, Chúc Minh Tỉ vẫn có một giây không thể tin nổi.

Khế ước nô lệ mà trước đây cậu từng khát khao đến cả trong mơ muốn chấm dứt lại cứ thế mà được tháo bỏ một cách nhẹ bẫng rồi sao?

Cậu cúi đầu nhìn thân thể mình. Khi ánh sáng vàng tan đi, ngay cả vạt áo cũng khẽ tung lên như bị gió thổi qua, giống như thật sự có một chiếc xiềng xích vô hình vừa được mở ra.

Trong đầu cậu bỗng hiện lên một khung cảnh không đúng lúc chút nào.

-Là cảnh cậu từng thấy trong gương, khi Andre giải trừ khế ước nô lệ.

Andre gào lên "Ta tự do rồi", ông ta méo mó gào "Ma vương, ma vương", ông ta hưng phấn đến độ xoay vòng tại chỗ, khuôn mặt toàn là cuồng loạn.

Chúc Minh Tỉ nghĩ, tâm trạng của mình giờ đây cũng chẳng khác gì.

Khóe môi cậu khẽ cong lên, không kiềm được.

Trong mắt là vô vàn ánh nến lấp lánh, soi chiếu thành một mảng rực rỡ.

Cậu ngẩng đầu, đôi mắt trong veo ánh lên ý cười, nhìn về phía Ma Vương..... Rồi lại nhẹ nhàng tắt lịm chỉ trong chớp mắt.

Cậu vẫn còn ước định năm ngày treo trên người.

Cái cậu chạm được, chẳng qua chỉ là một mẩu tự do vương vãi mà thôi.

Cậu cụp mắt xuống, khẽ nói:

"Cảm ơn ngài, Rociel."

Ma Vương đưa tay chạm lên mặt cậu, trong đôi mắt đen nhánh lấp lánh thứ cảm xúc mà Chúc Minh Tỉ không thể hoàn toàn đoán được.

"A Tỉ, xin lỗi... đời này ta không thể nào giải trừ ước định năm ngày cho em được."

Chúc Minh Tỉ: "..."

Trong mắt ngài có gắn thiết bị đọc tâm à?

"Nhưng mà, A Tỉ," Ma Vương mỉm cười nói, "ngoài điều đó ra, bất cứ thứ gì em muốn, ta đều có thể cho."

Câu ấy vừa dứt, bàn tay Ma Vương liền mất đi sức lực, trượt khỏi gò má Chúc Minh Tỉ. Hắn quay đầu, không kiềm được mà ho khan dữ dội.

Mỗi lần ho, trong miệng đều trào ra máu tươi. Máu như không có điểm dừng, trào hết đợt này đến đợt khác, chỉ trong chốc lát đã nhuộm nửa gương mặt hắn đỏ như máu, hệt như vừa được vớt từ vũng máu lên.

Lần này thì Chúc Minh Tỉ thật sự hoảng loạn. Cậu luống cuống dùng khăn tay lau máu cho hắn, nhưng chỉ chốc lát, khăn tay đã ướt đẫm. Cậu lấy ra dược phẩm trị liệu cấp Thánh định đút cho hắn, vậy mà thuốc lại bị nôn ra lẫn với máu.

Chúc Minh Tỉ hoảng hốt gọi tên Ma Vương liên tục.

Nhưng hắn chỉ nghiêng đầu, ngất lịm sau lần nôn máu cuối cùng.

Dù là pháp thuật tẩy rửa sơ cấp vốn không có phản ứng phụ gì đáng kể, Chúc Minh Tỉ giờ cũng chẳng dám dùng, sợ ma pháp của Joa lại khiến Ma Vương tổn thương trí mạng.

Cậu cẩn thận dùng khăn ấm, từng chút từng chút lau đi máu trên mặt hắn.

Sau khi máu được lau sạch, Chúc Minh Tỉ phát hiện sắc mặt Ma Vương không chỉ trắng bệch mà còn thoáng hiện sắc xám, hệt như vừa được kéo ra từ nhà xác vậy.

Chúc Minh Tỉ lo lắng chờ đợi. Nhưng mãi đến khi cơ thể cậu bắt đầu trở nên trong suốt, buộc phải rời khỏi đây, Ma Vương vẫn chưa tỉnh lại.

Chúc Minh Tỉ mím môi, cuối cùng liếc nhìn Ma Vương đang nằm trên giường, rồi quay người rời đi.

Tuy ở trong gương đã lâu, nhưng thế giới bên ngoài chỉ mới trôi qua ba phút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!