Chương 31: Ngài đang gây sự vô cớ đấy, bị sét đánh lại tính sổ với tôi?

Ma Vương rời khỏi tòa nhà treo thưởng mà không nói một lời.

Chúc Minh Tỉ cũng không lên tiếng.

Mãi đến khi đã đi được một đoạn khá xa, Ma Vương mới bất chợt dừng lại, giọng khàn khàn:

"Trên đao của ta... có máu không?"

Chúc Minh Tỉ ghé sát nhìn, phát hiện đầu mũi đao lấm tấm vết máu mờ mờ.

"Có một chút xíu thôi, chỉ một chút thôi." Cậu nhấn mạnh, "Ngài dừng tay rất nhanh, chỉ sượt qua da một chút thôi."

Ma Vương: "Đi mua một lọ đựng thuốc, mang máu này về đựng."

Chúc Minh Tỉ: "..."

Chút xíu máu này mà cũng cần đựng lại sao?

Đựng để làm gì? Lưu niệm à? Ăn năn à?

Nhưng cũng hơi quá rồi đi...

Không đúng!

Tim Chúc Minh Tỉ bỗng đập mạnh một nhịp.

Thiếu niên vừa rồi là cháu ruột của Ma Vương. Mà cháu ruột thì được tính là huyết thân

-mà máu của huyết thân... có thể dùng để khôi phục ký ức.

Tuy hôm qua Ma Vương còn giận dữ thề rằng tuyệt đối không muốn nhớ lại cái đoạn quá khứ ghê tởm kia.

Nhưng lời lúc tức giận sao có thể tin được?

Khi mạng sống bị đe dọa, thì việc khôi phục một ký ức chẳng mấy vui vẻ liệu có còn là vấn đề?

Lòng bàn tay cậu rịn mồ hôi, nhưng giọng vẫn bình thản:

"Thưa ngài," cậu nói nhỏ, "trên người tôi không còn tiền rồi."

Ma Vương nhướn cằm: "Vậy thì đi cướp."

Chúc Minh Tỉ: "..."

Nếu còn tiếp tục từ chối, có khi Ma Vương sẽ trực tiếp xách đao vào tiệm cướp lọ đựngthuốc cũng nên.

Chúc Minh Tỉ cụp mắt xuống, ngoan ngoãn đáp một tiếng "vâng", rồi xoay người rời đi.

Chẳng bao lâu sau, cậu trở lại, mang theo một lọ đựng thuốc nhỏ:

"Thưa ngài, để tôi giúp ngài lấy máu nhé."

Cậu bước đi rất vững, nhưng tim đập loạn trong ngực.

Cậu ngồi xuống, cẩn thận cầm lấy lọ thuốc, thế nhưng còn chưa kịp chạm vào mũi đao thì lọ đã bị giật khỏi tay.

"Ta tự làm."

Ma Vương vẽ một pháp trận lên thân đao, vết máu gần khô ở đầu mũi lập tức hóa thành giọt máu lấp lánh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!