Tòa thành sụp đổ.
Ma Vương dùng tới hai lần ma pháp phục nguyên mà vẫn không thành công, cuối cùng chỉ miễn cưỡng phục hồi được tầng hai, toàn bộ phía đông vẫn là một đống hoang tàn.
May mà bên phía tây còn kha khá phòng có thể sử dụng, ví dụ như phòng bếp.
Sáng sớm hôm sau, Chúc Minh Tỉ cung kính mang bữa sáng vào phòng Ma Vương.
Ma Vương ngồi ở chiếc ghế trong góc phòng, rèm cửa buông kín, nến chưa thắp, hắn lặng lẽ mân mê đường vân trận pháp trên chiếc hộp gỗ trong bóng tối mờ mịt, mặt không biểu cảm, chẳng đoán ra tâm trạng.
Nghe thấy tiếng động, hắn ngẩng đầu lên.
Đôi mắt xám xanh kia không phản chiếu một tia sáng nào.
"Chúc Minh Tỉ," Ma Vương bỗng hỏi, "trong ba tháng qua, ta đã nhận được bảo vật gì chưa?"
Tim Chúc Minh Tỉ khẽ thót: "Sao vậy?"
Ma Vương nhíu mày ném chiếc hộp gỗ lên bàn: "Mới ba tháng thôi mà sức mạnh của ta lại tăng trưởng nhanh đến mức này, có gì đó không đúng."
Chúc Minh Tỉ cúi đầu: "Tôi không biết... chỉ biết là ngài ra ngoài rất thường xuyên, lần nào về cũng mang theo một vài món đồ, hoặc học được kỹ năng mới."
Ma Vương: "Ngươi không biết ta đi đâu à?"
Chúc Minh Tỉ: "Tôi chưa bao giờ hỏi, mà ngài cũng chưa từng nói."
Ma Vương cau mày sâu hơn nữa.
Một lát sau, hắn đứng dậy: "Theo ta đến một nơi."Ra khỏi tòa thành trông chẳng khác gì đống hoang tàn, Ma Vương không dùng trận pháp dịch chuyển mà chậm rãi đi bộ về phía rừng gai khô.
Thanh loan đao trong tay cắm xuống đất làm gậy chống, hắn đi rất chậm nhưng từng bước đều chắc chắn. Nhìn từ phía sau chẳng ai nghĩ hắn bị mù.
Đi chừng hai mươi phút, sương mù dày đặc dần lên, gai góc cũng càng lúc càng rậm rạp, cho đến khi một bức tường bằng gai chắn ngang đường đi của hai người.
Ma Vương giơ cao loan đao, vung tay chém xuống tường gai.
Đám gai nhọn ken dày như thể có linh tính, ồ ạt tách ra thành đường, sương mù cũng tan biến không dấu vết. Ánh mặt trời chói lòa xuyên qua những khe hở ngày càng rộng của bức tường, Chúc Minh Tỉ theo phản xạ quay mặt, nhắm chặt mắt.
Nhưng khi cậu mở mắt ra lại, thì ngây người.
Đâu còn bóng dáng nào của đám gai hay sương mù?
Chỉ thấy ánh nắng rực rỡ ấm áp đổ xuống từ bầu trời trong xanh không gợn mây, những cụm mây trắng tựa như bông vây quanh nhau, bãi cỏ xanh rì lấm tấm sương sớm, vài con cá tung tăng nhảy khỏi dòng suối trong vắt.
Bướm và vài tiên hoa nhỏ chưa trưởng thành đang nô đùa trong bụi hoa, thấy Ma Vương xuất hiện cũng chẳng chút sợ hãi, mà còn reo lên đầy phấn khích: "Chủ nhân ngôi nhà về rồi! Chủ nhân ngôi nhà về rồi!"
Chúc Minh Tỉ ngẩng đầu nhìn theo, giữa biển hoa rực rỡ, một căn nhà gỗ nhỏ xinh yên tĩnh nép mình giữa sắc hương rộn ràng.
Chúc Minh Tỉ nhìn đến ngây người, quên cả bước chân.
"Ta chưa từng dẫn ngươi đến đây sao?" Ma Vương dừng lại, nhíu mày hỏi.
"Chưa từng."
Một tia nghi hoặc lướt qua giữa hai hàng lông mày của Ma Vương, rồi nhanh chóng tan đi.
Hắn đi thẳng đến cánh cửa nhà gỗ, động tác thuần thục đến mức còn hơn cả khi mở cửa lâu đài.
Ban đầu, Chúc Minh Tỉ cứ tưởng căn nhà gỗ này cũng giống như cái ở đỉnh Thánh Sơn: có lò sưởi, chăn bông, bữa ăn tinh xảo, thảm mềm êm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!