Chương 29: Chỉ cần ta không khôi phục trí nhớ, pháp trận sẽ không kích hoạt.

"Chúc... Minh... Tỉ."

Một tiếng rít gằn từng chữ, đầy tức giận và tiếng th* d*c, như thể ép ra từ kẽ răng!

Ma Vương nhắm nghiền hai mắt, huyết lệ rơi không ngớt, dùng lưỡi đao cong chống đất, đứng dậy bằng tư thế của một ngọn núi mọc lên từ lòng đất, áp lực quanh thân khiến người ta nghẹt thở.

Tim Chúc Minh Tỉ khựng lại, đúng khoảnh khắc Ma Vương giơ đao lên, cậu liền chộp lấy chiếc hộp gỗ và lọ dược màu vàng kim trên bàn, nhảy thẳng từ cửa sổ tầng hai xuống!

Lớp kết giới Kim Quang lóe lên rồi biến mất, Chúc Minh Tỉ ôm chặt đồ trong tay, không ngoảnh đầu lại mà lao về phía trước!

Ầm!

Rầm!

Ong--

Từng tiếng nổ vang trời, tiếng gãy vụn và sập đổ rền rĩ phía sau, tim Chúc Minh Tỉ như muốn vỡ ra, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi lạnh, nhưng không dám quay đầu lại dù chỉ một lần.

Cậu liên tục dùng ma pháp trận dịch chuyển, trận truyền tống, cuối cùng co ro trốn vào một cái hốc cây.

Cậu vốn tưởng Ma Vương sẽ dùng khế ước nô lệ để triệu hồi cậu về ngay lập tức.

Thế nhưng không có gì xảy ra cả.

Khu rừng im lặng như tờ.

Trời dần dần sẫm tối, rồi lại sáng lên một mảng trắng mờ mịt nơi chân trời..... Đã là ngày thứ năm rồi.

Dù cậu bị Ma Vương trong gương vẽ lại ma pháp trận vào nửa đêm năm ngày trước, thì Ma Vương ngoài đời thật lại mất trí nhớ từ chạng vạng ngày hôm đó.

Nếu muốn tránh để Ma Vương nghi ngờ, cậu nhất định phải khiến hắn vẽ lại ma pháp trận trước khi trời tối hôm nay.

Chúc Minh Tỉ hít sâu một hơi, siết chặt bình dược ma pháp trong tay, duy trì trạng thái mở kết giới kim quang, quay lại lâu đài..... Nhưng lâu đài đã sụp mất một nửa.

Vụ nổ bắt đầu từ hội trường phía Đông ở tầng hai, khiến cả tầng hai và toàn bộ phía Đông lâu đài từ trên xuống dưới thành một đống đổ nát.

Ngay cả cây cối bên phía Đông cũng bị gãy đổ, cháy rụi.

Chỉ có Bạch Anh là vẫn say ngủ ngon lành trong kết giới ngoài lâu đài, ngáy như sấm.

Chúc Minh Tỉ: "..."

Cậu bỗng mất hết dũng khí đi tìm Ma Vương.

Cậu vòng qua vòng lại ít nhất cả trăm lần, cuối cùng mới tuyệt vọng lên tiếng: "Gương Nhỏ, kiểm tra vị trí của Ma Vương đi."Chúc Minh Tỉ dùng hơn chục pháp trận truyền tống, vượt qua hơn nửa cánh rừng ma pháp, mới tìm được Ma Vương dưới một gốc cây khổng lồ.

Cây cỏ nơi đây rậm rạp, trời lại đổ mưa nhỏ, sương mù mờ mịt. Ma Vương cuộn người dưới tán cây cổ đại, như một khối đá đen lạnh lẽo.

Chúc Minh Tỉ khoác áo choàng, xách đèn dầu, giẫm lên tiếng tim đập dồn dập của chính mình, từng bước tiến lại gần.

Tách.

Một giọt nước lớn từ lá rơi xuống, rơi trúng má Ma Vương rồi trượt xuống bên mặt hắn.

Ma Vương không hề phản ứng, hàng mi đen nhánh không hề động đậy.

Chúc Minh Tỉ dừng bước..... Ngất rồi sao?

Cọt kẹt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!