"... Ta không giả vờ say." Ma Vương rầu rĩ nói.
Chúc Minh Tỉ đưa tay chạm vào má hắn.
Hơi rượu dâng lên, gò má Ma Vương lại đỏ ửng như lửa. Khi cảm nhận được sự đụng chạm của cậu, hắn cụp mắt xuống, nhẹ nghiêng đầu, không kiềm được mà áp đôi môi mềm ấm lên lòng bàn tay cậu.
Ngoan y như một chú cún con.
Có lẽ thật sự là không giả vờ say.
Chúc Minh Tỉ nghĩ vậy.
Chỉ là... biến bảy phần thành mười phần mà thôi.
Cậu rút tay về khỏi ánh mắt lưu luyến của Ma Vương: "Vậy nói tôi nghe cách giải ma pháp trận đi. Nếu nói thật, tôi sẽ tin là ngài không giả vờ."
Ma Vương ngẩn ra một chốc, rồi bật cười: "A Tỉ, đừng nói là khi say, kể cả khi ta mất trí cũng tuyệt đối không nói cho em biết cách phá giải ma pháp trận."
Hắn nhìn sâu vào mắt Chúc Minh Tỉ, giọng nói nhẹ nhàng mà vương vấn: "... Bởi đó là loại ma pháp duy nhất khiến ta có thể thật sự nhìn thấy em."
Chúc Minh Tỉ cụp mắt, tránh ánh nhìn đó.
Nhưng Ma Vương lại kéo tay áo cậu.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn, ánh nến phản chiếu trong đáy mắt, tựa những mảnh vỡ lấp lánh.
"... Ta thừa nhận là mình chưa say hoàn toàn, nhưng A Tỉ, em có thể nói ta biết không, lúc nãy... em bắt đầu dỗ ta từ câu nào vậy? Em nói khi ta chạm vào, hôn em, em không thấy chán ghét hay buồn nôn gì... là thật lòng hay là nói dối vậy?"
Đến cuối câu, giọng hắn khẽ run, như đang khẩn cầu.
Chúc Minh Tỉ mím môi, yên lặng vài giây.
Sau đó cúi mắt xuống: "Thật sự là không gh-"
Câu còn chưa dứt, Ma Vương đã kéo cậu ôm vào lòng, không kiềm được mà hôn lên môi cậu.
Chúc Minh Tỉ: "..."
Chúc Minh Tỉ nghiến mạnh cắn môi hắn một cái, đẩy hắn ra.
Cậu đứng dậy, không một chút do dự, lạnh lùng lau sạch vết máu và nước bọt trên môi, nhìn Ma Vương từ trên cao xuống, nói: "Không ghê tởm... không có nghĩa là không chán ghét."
Ma Vương lại bật cười.
Gò má đỏ bừng, nụ cười mang theo hơi rượu, hàng mi đen rủ nhẹ xuống như cánh bướm vừa vỗ.
"... Chán ghét cũng không sao."
- Hắn khàn giọng cười, "... Dù A Tỉ có thấy ta đáng ghê tởm, có khinh bỉ ta đến mức nào đi nữa, e là ta cũng không buông tay đâu."
Chúc Minh Tỉ: "..."
Hay là... tôi đổi lại là tôi ghê tởm ngài luôn nhé?
Ma Vương lảo đảo đứng lên khỏi sàn. Vết thương trên môi và tay hắn đã ngừng chảy máu, nhưng máu vẫn loang đỏ cả da thịt và y phục. Má hắn vẫn đỏ, mắt thì sáng rực, trông vừa chật vật lại có phần... dữ dội.
"A Tỉ,"
- Hắn nói - "Đừng vội đi. Ngoài ma pháp dược ra, ta còn thứ khác muốn đưa em."Sau khi trở về thế giới hiện thực, Chúc Minh Tỉ lục lọi cả đống phòng, cuối cùng mới thấy Ma Vương bên cạnh đài phun nước ngoài cổng thành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!