Chúc Minh Tỉ sắp tiêu rồi.
Thế gian này sao lại tồn tại loại ma pháp quỷ dị đến vậy chứ?!
Cả chuyện này cũng moi ra được á?!
Dù trong lòng đã dậy sóng cuồn cuộn, nhưng bề ngoài cậu vẫn giữ mặt không đổi sắc.
Cậu im lặng cúi mắt, trên mặt chẳng để lộ chút biểu cảm nào.
Thế mà Ma Vương vẫn không chịu buông tha, nghiến răng cười lạnh:
"Câm rồi à? Sao không nói tiếp đi?! Ta rốt cuộc đã làm thế nào mà trên giường, ngoài trời, trước mặt người khác, ngày ngày đêm đêm tra tấn ngươi, coi ngươi như công cụ phát tiết?!"
Chúc Minh Tỉ: "......"
Chúc Minh Tỉ hối hận rồi, thật sự rất hối hận.
Sớm biết ma pháp ở lục địa Hừng Đông lại phong phú đa dạng thế này, cậu đã chẳng bày trò làm gì...
Một lát sau, cậu hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Ma Vương:
"Thưa ngài, ngài cho rằng tôi đang lừa ngài sao?"
"Chẳng lẽ không phải?" Ma Vương tức đến bật cười, "Hay ngươi định ngụy biện rằng ta hành hạ ngươi khắp toàn thân suốt ngày đêm mà... lại không làm tới bước cuối cùng?!"
Chúc Minh Tỉ: "......"
Xong rồi.
Đoán trúng phóc luôn rồi.
"Tất nhiên tôi sẽ không nói ra lời nói dối trắng trợn đến mức đó."
- giọng Chúc Minh Tỉ bình tĩnh như mặt hồ không gợn sóng.
"Vậy ngươi tính tiếp tục bịa một lời nói dối không trắng trợn hơn à?"
- Ma Vương cười lạnh.
Chúc Minh Tỉ: "......"
Cậu chậm rãi nhắm mắt lại.
Khi mở mắt lần nữa, sắc mặt đã trắng bệch, trong đáy mắt không còn sót lại chút cảm xúc nào.
"Phải, trước đó tôi đúng là đang nói dối, tôi thừa nhận."
- cậu cất lời - "Tôi không phải linh khế giả của ngài, ngài cũng chưa từng coi tôi là món đồ chơi để mặc sức lăng nhục hành hạ. Ngài... chưa từng thực sự chạm vào tôi."
Ma Vương khẽ cười lạnh một tiếng, còn chưa kịp mở miệng phản bác thì Chúc Minh Tỉ đã nói tiếp:
"Thưa Ma Vương, ngài biết tại sao không?"
Chúc Minh Tỉ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, trong con ngươi ánh lên ý cười giễu cợt:
"Vì tôi chán ghét ngài, kinh tởm ngài. Mỗi lần ngài đến gần tôi là tôi muốn nôn, mỗi lần ngài hôn tôi là tôi chỉ muốn chết. Còn ngài thì sao? Tội nghiệp thay cho Ma Vương cao quý của tôi, lúc đó ngài còn nhu nhược gấp mấy lần bây giờ, chỉ dám lén lút mò vào phòng tôi lúc nửa đêm, lén hôn tôi, để lại dấu vết trên người tôi... Ngài từng nhìn thấy mấy vết hôn ở ngực tôi rồi nhỉ?
Phải nói là, mấy vết đó đúng là khiến người ta buồn-"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!