Chương 26: Rốt cuộc ta đã làm nhục ngươi kiểu gì?

Chúc Minh Tỉ vừa xuống cầu thang vừa ngoái đầu nhìn mặt bàn đã bị pháp trận phá nát.

Cầu thang dẫn xuống tầng hầm dài đến mức không nhìn thấy đáy, nhưng cậu lại mong nó dài thêm chút nữa, dài hơn nữa...

Thế nhưng cầu thang dù dài cỡ nào cũng sẽ đến lúc kết thúc.

Chỉ còn vài bậc cuối cùng, Chúc Minh Tỉ đột nhiên trắng bệch mặt, cúi đầu... bước hụt.

Nhưng cơn ngã nhào tưởng chừng sẽ xảy ra lại không tới, Ma Vương kịp thời ôm lấy cậu, gần như dùng một tay nhấc cậu vào lòng.

Dưới ánh đèn tường vàng vọt, ánh mắt Chúc Minh Tỉ hoảng hốt ngẩng lên chạm vào mắt hắn.

"Ngươi cố ý?" Ma Vương nheo mắt hỏi.

Bị bóc trúng tâm tư, mặt Chúc Minh Tỉ không còn chút máu, con ngươi khẽ run: "Tôi... tôi..."

Hai tay cậu nắm chặt vai Ma Vương, hốc mắt đỏ ửng, nước mắt long lanh không kiềm được lăn xuống:

"Tôi sợ... Tôi không muốn... Chúng ta quay về đi, đại nhân, biết đâu trong lâu đài vẫn còn thuốc ma pháp khác."

Ma Vương đặt cậu xuống đất: "Chuyện đã đến đây thì phải có kết thúc. Chỉ khi ta nhớ lại tất cả thì pháp trận mới có thể bị giải trừ."

Chúc Minh Tỉ gần như tuyệt vọng: "Vậy sau khi ngài nhớ lại... có giữ lời hứa ban đầu, thả tôi đi không?"

Nhưng Ma Vương không trả lời.

Ngón tay lạnh lẽo của hắn nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt nơi má cậu, giọng nói bình thản đến tàn nhẫn: "Chỉ có ta sau khi nhớ lại mới trả lời được câu hỏi đó."

Chúc Minh Tỉ bật cười, mặt trắng bệch: "Thì ra... ngài cũng biết, sau khi nhớ lại, ngài sẽ không thả tôi đi."

Ma Vương dời ánh mắt đi.

Nhưng Chúc Minh Tỉ lại nắm chặt tay hắn, giọng càng lúc càng cao, càng phẫn nộ:

"Ngài sẽ trở nên điên rồ, sẽ không cho tôi đi, không giải trừ pháp trận, thậm chí không hủy bỏ ma pháp Joa... Ngài sẽ lại nhốt tôi vào chiếc lồng tên là lâu đài ấy, tiếp tục làm chủ nhân, người tình và cai ngục của tôi! Ngài sẽ bẻ gãy đôi cánh của tôi, siết chặt khế ước, tra tấn tôi ngày đêm-"

Ma Vương lập tức bịt miệng cậu lại.

"Có thể đừng nói mấy chuyện này ở bên ngoài không?!" Hắn nghiến răng.

Chúc Minh Tỉ liếc về phía Vong linh già đang đứng cầm đèn dầu ở cuối cầu thang, gần như muốn cắm đầu xuống đất, lạnh giọng: "Giờ ngài mới biết ngại? Trước đây ngài chẳng phải còn làm mấy chuyện đó trước mặt người ta-"

Ma Vương dùng ma pháp bịt miệng cậu lần nữa.

Ánh lửa lờ mờ chiếu lên gương mặt Ma Vương, soi rõ sự bực bội trong đáy mắt hắn.

Chúc Minh Tỉ mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào hắn.

Nhưng vài giây sau, cậu lại cúi đầu, bước lên một bước, trong lòng bàn tay Ma Vương viết một dòng chữ: [Tôi có một cách.]

Ma Vương ngẩng đầu nhìn cậu, giải trừ phép cấm ngôn: "Cách gì?"

Chúc Minh Tỉ nói: "Đại nhân, ngài là Ma Vương tối cao, ngài đã từng nghĩ tại sao mình lại đột nhiên mất trí chưa?"

Ma Vương nheo mắt, chậm rãi hỏi: "Tại sao?"

"Có thể... đó là ý chỉ của chư thần."

"Ý chỉ gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!