Chương 25: Ma Vương: Vì các ngươi quá xấu.

Lần truyền tống này dường như kéo dài cực kỳ xa, đến nỗi cảm giác cả múi giờ cũng bị thay đổi.

Rừng Ma pháp vẫn là hoàng hôn, nhưng nơi đây đã là đêm khuya, Chúc Minh Tỉ vừa ra khỏi pháp trận truyền tống đã thấy cơ thể khó chịu rõ rệt.

Đầu ong ong, tay chân mềm nhũn, cơn buồn nôn cuộn trào khiến cậu khom người bám lấy gốc cây bên cạnh nôn thốc nôn tháo.

Ma Vương liếc cậu một cái: "Thiên phú ma pháp cao thì có ích gì? Thể chất yếu như vậy, đến mức truyền tống cỡ này cũng-"

Lời còn chưa dứt, mặt hắn đột ngột tái xanh, xoay người ôm một gốc cây khác, cũng nôn khan.

Đồng thời, tất cả cảm giác khó chịu của Chúc Minh Tỉ lập tức biến mất.

Ma Vương lâu nay chưa ăn gì, nên dù chẳng nôn ra được gì, nhưng cảm giác buồn nôn và chóng mặt vẫn không hề giảm.

Nôn xong, hắn đấm mạnh lên thân cây, nghiến răng rít ra hai chữ: "Ma pháp Joa-"Chúc Minh Tỉ lúc trước ngồi chờ trước cửa phòng thí nghiệm khá lâu, trên người còn đủ đồ dùng.

Cậu lấy ra bình nước nhỏ mang theo, súc miệng, uống vài ngụm, lập tức thấy đầu óc tỉnh táo hẳn.

Cậu cất bình nước, ngẩng đầu nhìn quanh.

Trước mắt là một mảnh đất hoang hiếm người lui tới, cây cối cũng chỉ có lác đác vài gốc. Xa xa dưới ánh trăng, một căn nhà gỗ nhỏ cũ kỹ đứng cô đơn, treo một chiếc đèn vàng ấm như đang chờ đón khách.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc bên trong là bí pháp khôi phục ký ức cho Ma Vương, Chúc Minh Tỉ liền lùi lại một bước theo phản xạ.

Ma Vương tiến lên đặt tay lên vai cậu, đưa tay lấy bình nước trong tay cậu.

Vừa mở nắp, động tác của hắn khựng lại đôi chút. Nhưng rồi, như nghĩ đến điều gì, hắn cau mày, ngửa đầu uống cạn.

"Đi." Ma Vương ném bình không lại cho cậu, nói.

Chúc Minh Tỉ vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhỏ giọng nói: "... Tôi... tôi hơi căng thẳng, tôi muốn đi vệ sinh."

Chỉ cần ba phút, chỉ cần rời đi ba phút là được.

Ma Vương lại cau mày, rồi dắt cậu đi đến gốc cây to nhất gần đó.

Hắn xoay người, nhấc đao lên đứng quay lưng lại, mất kiên nhẫn bảo: "Nhanh lên."

Chúc Minh Tỉ: "..."

Chúc Minh Tỉ: "... Ngài có thể tránh ra một chút không?"

"Không được." Ma Vương đáp, "Chỗ này rất nguy hiểm."

Chúc Minh Tỉ: "Rõ ràng không có ai hết mà."

"Là tộc Vong linh, ngươi không nhìn thấy họ. Lớp kết giới Kim Quang cũng không có tác dụng với chúng."

Chúc Minh Tỉ quay đầu nhìn, quả nhiên thấy dưới ánh trăng, nơi bãi cỏ trống gần căn nhà, có những bóng trắng mờ hiện lên lờ mờ.

Ma Vương ngừng một chút, lại nói: "Hôm nay ta phải vào nhà Vong linh xử lý việc, không tiện ra tay dọn bọn chúng."

Chúc Minh Tỉ: "..."

Vài giây sau, Chúc Minh Tỉ lại lẽo đẽo quay lại: "... Đi thôi, tôi không muốn đi nữa rồi."

Ma Vương liếc cậu, cũng không nói gì thêm, dẫn cậu đi thẳng vào nhà Vong linh.

Cánh cửa vừa mở, tiếng leng keng vang lên từ chiếc chuông gió làm bằng một mảnh xương sọ và bốn mươi chín đốt đốt tay treo ngay trên cửa. Âm thanh trầm đục rơi vào tai mang theo cảm giác mát lạnh như có luồng gió thổi xuyên qua da thịt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!