Rời khỏi thế giới trong gương, Chúc Minh Tỉ không chỉ lấy được lọ ma dược màu vàng kim, học thêm không ít ma pháp, mà còn nhận được một cây pháp trượng cấp Thánh.
Pháp trượng được chế từ sừng kỳ lân, toàn thân trong suốt lấp lánh, ban đêm thậm chí còn phát ra ánh sáng dịu nhẹ. Phần đáy pháp trượng có một hõm nhỏ, bên trong khảm một viên ma tinh cấp Thánh chứa đầy ma lực.
Đây là một cây pháp trượng hoa mỹ và tinh xảo, cầm trong tay còn có thể cảm nhận được sự cộng hưởng kỳ diệu giữa người và vật.
Nhưng Chúc Minh Tỉ vẫn thấy ngại ngại.
Không vì gì khác.
--Có ai để cái rãnh gắn ma tinh thạch hình trái tim ở pháp trượng đâu chứ trời?!
Trên cây pháp trượng pha lê trong suốt lấp lánh kia, lại khảm một viên ma tinh thạch màu hồng, hình... trái tim.
Khoảnh khắc nhận lấy cây pháp trượng từ tay Ma Vương, Chúc Minh Tỉ cảm thấy mình không phải pháp sư, mà là... tiểu tiên nữ Barabala........
Thôi được rồi.
Làm người không thể quá kén chọn.
Chúc Minh Tỉ hít sâu một hơi, cất pháp trượng và ma dược vào túi, sau đó lấy giấy bút trên bàn rồi đi thẳng đến kho báu dưới lòng đất của Ma Vương.
Kho báu của Ma Vương hiện tại vẫn trống rỗng đến phát hoảng, khác biệt một trời một vực với kho báu trong gương.
Chúc Minh Tỉ đi đến trước "tài sản duy nhất" trong kho báu.
Cậu mở rương báu ra, liếc nhìn hơn ba ngàn đồng vàng bên trong, sau đó lặng lẽ nhét lọ ma dược vàng kim xuống đáy rương.
Tiếp đó, cậu ngồi xếp bằng trên đất, lấy cây pháp trượng ra, vẽ một pháp trận nhỏ dưới đất theo lời Ma Vương trong gương đã dạy.
Pháp trận do pháp trượng cấp Thánh vẽ ra hoàn toàn khác với pháp trận vẽ bằng bột bạc, không chỉ phát sáng rực rỡ hơn, mà phía trên pháp trận còn có luồng khí lưu nhè nhẹ khó thấy, không gian như cũng bị vặn xoắn theo.
Vẽ xong, Chúc Minh Tỉ lấy giấy ra, dùng bút lông phác họa chân dung một người khổng lồ, sau đó móc ra năm đồng vàng từ rương, một đồng bạc từ túi áo.
Tiếp theo, cậu đặt bức chân dung và sáu đồng tiền vào pháp trận.
Một luồng sáng trắng loé lên. Sáu đồng tiền lập tức biến mất không chút dấu vết.
--Đó là số tiền Chúc Minh Tỉ đã lừa được khi bán pháp trượng lần trước, giờ đang hoàn trả.
Tuy trí nhớ cậu cực kỳ tốt, nhưng cũng không thể nhớ hết mặt mũi đám người chen nhau cướp mua pháp trượng hôm ấy, chỉ có thể trả lại cho những người mà cậu còn ấn tượng rõ.
Nhưng với đợt cuối khi mấy cây pháp trượng được bán với giá một trăm đồng vàng mỗi cái, Chúc Minh Tỉ đã ghi nhớ kỹ từng người mua.
Khi trời vừa rạng sáng, Chúc Minh Tỉ cũng vừa trả xong món nợ cuối cùng.
Cậu duỗi người, ngáp một cái, trong lúc nằm bò vẽ tiếp thì "vô tình" để đầu bút lông đâm vào đầu ngón tay.
"Á..."
Chúc Minh Tỉ lập tức tỉnh táo hẳn, động tác cũng khựng lại, ngẩn người nhìn đầu ngón tay trắng muốt không vết tích.
Vài giây sau.
Cửa kho báu đột ngột bị đẩy ra, Ma Vương khoác áo choàng đen sầm mặt đi vào, giọng lành lạnh: "Nửa đêm không ngủ, ngươi đang làm gì đấy?"
Chúc Minh Tỉ hoảng hốt đứng bật dậy, quay đầu nhìn ngón tay Ma Vương đang rỉ máu. Cậu mím môi, thấp giọng nói: "Xin lỗi, tôi không cố ý làm ngài bị thương đâu."
"Không cố ý? Ngươi-"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!