"Đưa tôi vào thế giới trong gương."
Vừa quay về phòng, Chúc Minh Tỉ đã xoay người nói với tấm gương.
Lần này, cậu xuất hiện ở tầng ba của lâu đài, trong một phòng thí nghiệm ma pháp.
Nơi này bài trí không khác gì hiện thực, chỉ là trên bàn thí nghiệm bày thêm rất nhiều bình thuốc đủ sắc màu rực rỡ.
"Minh Tỉ!" Vừa trông thấy cậu, Ma Vương lập tức buông lọ ma dược đang cầm, chớp mắt đã dịch chuyển đến trước mặt.
Nhưng vừa tới gần, nụ cười trên gương mặt hắn liền tắt đi vài phần. Hắn khẽ hỏi:
"Minh Tỉ, lại gặp khó khăn gì sao?"
"Không gặp khó khăn thì không được tìm ngài à?"
- Chúc Minh Tỉ hỏi.
Ma Vương không đáp, chỉ khẽ mỉm cười nhìn cậu.
Ánh mắt hắn dịu dàng, độ lượng, tựa như đã hiểu từ lâu rằng Chúc Minh Tỉ vốn chẳng muốn chủ động đến gặp hắn.
Bất kỳ ai có ý định lợi dụng hắn, chỉ cần bị nhìn bằng ánh mắt này, e rằng cũng sẽ phải rút lui trong thầm lặng.
Nhưng Chúc Minh Tỉ thì không.
Cậu cụp mi, nhẹ giọng nói: "Thế nhưng, Rociel, tất cả những khó khăn tôi gặp phải... đều là vì ngài."
Cậu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn:
"Dù là ngài trong gương... hay là ngài bên ngoài."
Nụ cười trên mặt Ma Vương dần phai nhạt.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
- Hắn hỏi.
Chúc Minh Tỉ không trả lời câu hỏi đó, chỉ hỏi lại: "Ngài có biết chuyện bên ngoài không?"
"Hôm qua em đến cũng không nói rõ... Ma Vương bên ngoài chẳng phải đang ngủ trong quan tài pha lê à?"
- Ma Vương hỏi.
"Không còn nữa,"
- Chúc Minh Tỉ lắc đầu, "Quan tài nổ tung rồi, gương không thể truyền ma lực từ vật thể vượt quá giới hạn chịu tải."
Cậu dừng một chút, nhìn hắn:
"Thế nên, Ma Vương đại nhân, mảnh gương mà ngài giấu, không thể đưa ngài đến thế giới của tôi đâu."
Sắc mặt Ma Vương lập tức thay đổi.
"... Em phát hiện từ lúc nào?"
- Hắn hỏi.
Chúc Minh Tỉ khẽ cúi đầu, thở dài: "Ngay lúc này."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!