"... Rociel đã có thể thi triển ma pháp cấp Thánh từ khi mười ba tuổi, là người trẻ tuổi nhất từng đạt đến cấp Thánh trong lịch sử đại lục Hừng Đông. Tương truyền, chỉ cần nhìn qua một lần, bất kỳ pháp trận nào ngài cũng có thể lập tức vẽ lại..."
Giáo viên ma pháp đứng trên bục giảng, giọng giảng bài đầy cảm xúc, còn Chúc Minh Tỉ ngồi phía dưới thì hồn bay phách lạc.
Rociel rất đẹp, đẹp đến mức vượt qua cả giới hạn thẩm mỹ của loài người.
Chúc Minh Tỉ chưa từng thấy ai sở hữu nhan sắc có thể mê hoặc lòng người đến vậy.
Nhưng mà... nhưng mà...
Nhưng mà trí nhớ của cậu rất tốt, khả năng ghi nhớ hình ảnh còn tốt đến mức vô lý. Chỉ cần cho cậu một cây bút, cậu có thể vẽ lại rõ ràng từng đường nét trên gương mặt của Ma Vương.
Cậu có thể tái hiện trọn vẹn đôi mắt của hắn, sống mũi của hắn, từng chi tiết trên khuôn mặt hắn.
Cậu có thể so sánh khuôn mặt của Ma Vương và Rociel một cách tỉ mỉ đến từng phân từng ly trong đầu..... Rồi cậu phát hiện, ngoài cái tên giống hệt ra, Ma Vương và Rociel thực ra còn có khuôn mặt y chang nhau, chỉ khác mỗi màu mắt, màu tóc, và một bên thì non nớt, một bên thì trưởng thành.
"Cậu không có sách à?" Một giọng nói nhỏ nhẹ, có chút bất mãn kéo cậu về hiện thực.
Chúc Minh Tỉ ngẩng đầu lên, lập tức giật mình.
Ngồi cùng bàn với cậu là một gương mặt quen thuộc, chính là người nhỏ tuổi nhất trong ba người lùn từng bị Ma Vương bắt vào lâu đài.
Tim cậu lập tức thốt lên, nhưng ngoài mặt vẫn điềm nhiên đáp: "Không có."
Người lùn bĩu môi, nhưng cũng không rút sách lại, ngược lại còn mở ra cho cậu cùng xem.
"... Sao lại có người đẹp kiểu này được nhỉ? Bất công ghê." Cậu ta dùng ngón tay chọc chọc vào ảnh, thở dài than thở.
Trong lòng Chúc Minh Tỉ lại dấy lên nghi hoặc: rõ ràng người lùn này cũng từng bị bắt vào lâu đài, chắc chắn đã thấy qua mặt Ma Vương rồi. Tại sao cậu ta lại không nhận ra Rociel và Ma Vương giống nhau đến nực cười như vậy chứ...?
Ngay lúc ấy, giáo viên trên bục giảng đã kết thúc phần bài giảng trong ánh mắt tiếc nuối và cảm thán của cả lớp, kể xong cuộc đời ngắn ngủi mà rực rỡ như sao băng của Rociel.
"... Thiên tài hệ Quang Minh vĩ đại nhất trong lịch sử đại lục Hừng Đông
- Rociel, đã trở về với vòng tay của các vị thần từ hai trăm năm trước, hưởng dương mười bảy tuổi." Cô giáo ngừng một nhịp, giọng chợt trầm xuống, "Tương truyền, ngài ấy đã bị Ma Vương g**t ch*t."
Chúc Minh Tỉ ngẩng phắt đầu lên.
Trong lớp học lập tức vang lên tiếng xì xào bàn tán đầy phẫn nộ.
"Ma Vương! Lại là Ma Vương!"
"Thật tội cho điện hạ..."
"Đó là gương mặt từng được các vị thần ban phước cơ mà... trên đời này sẽ không còn ai đẹp đến thế nữa."
"Đồ Ma Vương đáng ghét... tôi càng muốn gia nhập Thánh Đình! Tôi muốn g**t ch*t Ma Vương, tôi muốn trở thành dũng sĩ!"
"Cô ơi! Sao trong sách giáo khoa lại không có hình Ma Vương? Em muốn xé hình hắn ra rồi đốt cho Rociel!" Một học sinh bỗng giơ tay hét lớn.
Tim Chúc Minh Tỉ lại thót lên lần nữa.
Cô giáo đáp: "Không có nhà xuất bản nào dám in hình của Ma Vương vào sách cả."
Chúc Minh Tỉ thở phào.
Cô giáo lại nói: "Nhưng cô có thể dùng ma pháp để cho các em thấy mặt hắn. Như vậy nếu chẳng may gặp hắn, các em còn biết đường tránh xa."
Tim Chúc Minh Tỉ lại lập tức nhảy vọt lên cổ họng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!