Chương 20: Bình thường ngài còn chẳng cho tôi xuống giường.

Tình nhân?

Trong lòng Chúc Minh Tỉ lập tức nổi lên cơn sóng dữ.

Ma Vương bị mất trí nhớ?

Chẳng lẽ loại thuốc tím vàng kia

- loại thuốc được đồn có thể xóa sạch ký ức

- thật sự hiệu nghiệm?

Nhưng... tại sao Ma Vương lại tưởng mình là tình nhân của hắn?!

Tim Chúc Minh Tỉ đập như trống dồn, mồ hôi rịn ướt cả lòng bàn tay.

Cậu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, im lặng quan sát tình hình.

Nhưng Ma Vương không để cậu có thời gian suy tính. Mũi đao lạnh toát rời khỏi cằm, dừng một lúc trên cổ cậu, rồi hạ xuống bàn tay.

Mũi đao sắc lẹm lướt nhẹ, rạch toạc ống tay áo. Trên cổ tay trắng muốt của Chúc Minh Tỉ lập tức hiện lên một đường vân đen.

"Khế ước nô lệ?" Ma Vương nhíu mày. "Ngươi rốt cuộc là nô lệ của ta hay là tình nhân của ta?"

Chúc Minh Tỉ ngẩng đầu nhìn hắn.

Cậu dường như có một năng lực thiên bẩm: càng sợ, càng lo, càng vận dụng trí óc hết công suất... thì lại càng có thể nhìn thẳng vào mắt người khác không chớp.

Khiến người đối diện chẳng thể nhận ra chút sợ hãi nào.

Chúc Minh Tỉ cứ thế lặng lẽ đối mặt với ánh mắt của Ma Vương, đầu óc xoay nhanh như chong chóng, lật lại toàn bộ từng cái liếc mắt, từng cử động của hắn..... Nghĩ ra rồi.

Trước khi Ma Vương thốt ra kết luận kia, hắn đã nhìn tay cậu, nhìn cổ cậu, rồi nhìn môi cậu.

Tay

- có pháp trận Joa.

Cổ

- có dấu răng, có vết hôn.

Còn môi?

Cậu không biết môi mình có dấu gì, nhưng khi nghĩ đến vết cắn trên cổ, mọi thứ bỗng trở nên rõ ràng.

Chúc Minh Tỉ chưa từng tận mắt thấy dấu răng kia, nhưng cậu có thể tưởng tượng được hình dạng của nó.

Bởi răng của Ma Vương khác với người thường.

Hắn có hai răng nanh, khi c*m v** da sẽ để lại hai vết lõm đặc trưng.

Hắn không thể nào không nhận ra dấu răng của mình.

Còn pháp trận Joa...

Pháp trận Joa

- thứ ma pháp nổi tiếng nhất gắn liền với tình yêu.....

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!