Chương 19: Ta đã ép ngươi làm tình nhân của ta như thế nào?

Sau khi rời khỏi khu rừng dây leo tối tăm và nguy hiểm ấy, Ma Vương dẫn Chúc Minh Tỉ đến kho báu trong lâu đài.

"Bên ngoài giờ tình hình thế nào rồi?" Ma Vương hỏi.

Chúc Minh Tỉ đã bình tĩnh lại được nhiều, cậu đáp: "Lúc tôi vào đây, bên ngoài lâu đài đã tụ tập hơn ba trăm người, họ đang hợp sức tấn công pháp trận bảo vệ ngoài cổng, nghe nói chỉ cần mười phút nữa là phá được."

Pháp trận bảo vệ ngoài cổng lâu đài vốn chỉ để ngăn thú dữ rừng sâu tập kích ban đêm, cũng không quá kiên cố.

"Mười phút?"

Chúc Minh Tỉ xuyên tới đây còn lâu hơn mười phút rồi ấy chứ.

"Thời gian ở hai bên không trôi giống nhau, dù tôi ở đây bao lâu thì khi ra ngoài, bên đó cũng chỉ mới trôi qua ba phút thôi." Chúc Minh Tỉ giải thích.

Bước chân Ma Vương thoáng khựng lại, hắn liếc Chúc Minh Tỉ với vẻ cười như không cười.

Chúc Minh Tỉ lập tức nhớ tới mấy cái lý do mình từng viện cớ...

"... Mỗi ngày tôi đều phải làm việc cho Ma Vương bên ngoài, nếu cứ ngày nào cũng chạy vào đây gặp ngài, bỏ bê công việc, chắc chắn hắn sẽ không tha cho tôi."

... Nhưng mà nếu vào một lần chỉ mất có ba phút, thì đúng là chẳng có lý do gì để "bỏ bê công việc" cả.

Chúc Minh Tỉ khẽ ho một tiếng, lỗ tai hơi đỏ lên, nắm lấy tay Ma Vương, đảo mắt nhìn quanh, kiếm chuyện hỏi: "Kho báu của ngài đều cất trong cái hầm này à?"

Ma Vương khẽ cười, nắm lại tay cậu, rồi đẩy cửa ra: "Chỉ là một phần thôi."

Khoảnh khắc cánh cửa hầm báu mở ra, cảnh tượng trước mắt gần như khiến Chúc Minh Tỉ choáng váng

- vàng bạc, châu báu, ma tinh thạch chất thành từng núi, lấp lánh đến mức gần như chói mắt.

Cậu theo phản xạ đưa tay lên che mắt, lẩm bẩm: "... Sao ngài lại giàu thế này?"

Rõ ràng kho báu của Ma Vương ngoài gương kia nghèo đến mức chuột cũng lười ghé thăm.

"Hồi trước ta cũng chẳng thích tích trữ của cải, cần gì thì cứ cướp về thôi."

"Rồi sau đó thì sao?"

Sau đó...

Sau đó có một người từng nói với hắn: "Hóa ra ngài tai tiếng đầy mình, người ta nói ngài giết người, phóng hỏa, cướp bóc đủ trò... là vì ngài quá nghèo."

Quá. Nghèo. Rồi.

Ba chữ ấy đâm thẳng vào trái tim non nớt của Ma Vương thời trẻ.

"Thế nào mới gọi là giàu?" Ma Vương trẻ hỏi.

"Phải có một ngọn núi bằng vàng, bằng bạc, bằng ma tinh thạch ấy," người kia vừa nói vừa khoa tay, "đủ để lấp đầy cái kho báu trống rỗng kia của ngài."

...

Ma Vương không nhắc gì đến "chuyện xưa" với Chúc Minh Tỉ, người vẫn chưa hay biết gì, nhưng hắn cũng không nói dối, chỉ kể một lý do khác.

"Rồi một ngày kia, ta làm một phi vụ lớn... và có được tất cả những thứ này."

Chúc Minh Tỉ: "..."

Được rồi, rất Ma Vương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!