Chương 18: Hãy cứ thoải mái lợi dụng ta.

Lần nữa bước vào thế giới trong gương, Chúc Minh Tỉ không xuất hiện ở lâu đài của Ma Vương như thường lệ.

Mà là trong một khu rừng âm u tăm tối.

Không khí ẩm ướt, lạnh lẽo, lá cây xào xạc như có rắn đang trườn mình qua lớp lá khô.

Ngay giây tiếp theo, vô số dây leo to bằng cả cánh tay bất chợt từ đất bật lên, như bầy rắn dữ xông thẳng về phía Chúc Minh Tỉ!

Vút!

Đúng lúc đó, một lưỡi đao cong đen tuyền phát ra ánh sáng lạnh băng dưới ánh trăng, từ trên trời giáng xuống, nhẹ nhàng mà dứt khoát như dao cắt rau, chém gãy từng cành dây leo đang vươn mình tấn công Chúc Minh Tỉ!

Dây leo rít lên một tiếng thảm thiết, rút lại trong tích tắc, biến mất không để lại dấu vết.

"Minh Tỉ," Ma Vương tóc đen áo đen cầm loan đao xoay người lại, "dọa em rồi à? Xin lỗi, ta đang luyện ma pháp ở đây."

Hai chân Chúc Minh Tỉ như nhũn ra, nhưng không dám vịn vào thân cây khô phía sau.

Cậu cố gắng đứng thẳng, ngẩng khuôn mặt tái nhợt hỏi: "Ngài đang luyện ma pháp?"

"Ừ, lâu lắm rồi ta không động thủ với ai cả. Nhưng ta muốn thắng chủ nhân hiện tại của em chỉ bằng một chiêu trong đấu trường, nên đến đây luyện tập trước."

Lời hắn vừa dứt, vô số đom đóm từ bốn phương tám hướng bay đến, như muôn ánh sao lấp lánh quây lấy Chúc Minh Tỉ, chiếu rọi cả không gian quanh cậu. Cùng lúc đó, vô số đóa hoa phát sáng màu lam nhạt cũng nở rộ trên mặt đất.

Cánh rừng âm u phút chốc trở nên sáng rỡ như sao sa, hoa nở rộ thành thảm, đẹp đến ngỡ ngàng, hệt như màn nguy hiểm khi nãy chỉ là một giấc mộng.

Nhưng sắc mặt Chúc Minh Tỉ vẫn chẳng khá hơn chút nào.

"Ước định trong pháp trận là ngày mai," Ma Vương cười hỏi, "em tới sớm như vậy, là định dẫn ta ra ngoài để gỡ bỏ khế ước nô lệ à?"

Chúc Minh Tỉ mấp máy môi, thấp giọng nói: "... Ma Vương đã chìm vào giấc ngủ rồi."

"... Ngủ rồi?"

"Phải. Hắn tìm được cháu trai của Joa, nhưng người đó hoàn toàn không biết dùng ma pháp của Joa... Tôi đã liên thủ với ông ta, dùng chỗ thuốc 'Trường Miên Bất Tỉnh' cuối cùng còn sót lại. Hắn đã ngủ rồi."

"Vậy nên em không cần ta ra ngoài giúp em giải trừ khế ước nữa?" Ma Vương hỏi rất khẽ.

Chúc Minh Tỉ lại cúi mắt xuống.

Sắc mặt cậu vẫn trắng bệch như tờ giấy, hai tay buông thõng, móng tay đã cắm sâu vào thịt.

Cậu tiếp tục nói: "Sau khi Ma Vương ngủ rồi tôi mới biết, vì sự phản bội của Andre, Thánh Đình từ lâu đã biết vị trí cổng thành, chỉ là vẫn kiêng dè Ma Vương nên chưa hành động... Giờ Ma Vương vừa ngủ, bọn họ lập tức kéo tới."

"Em muốn ta ra ngoài giúp em giết hết bọn họ, rồi đưa tên Ma Vương kia đến chỗ an toàn đúng không?" Ma Vương hỏi rất nhanh, trong giọng lại thoáng hiện chút mong chờ.

Chúc Minh Tỉ mãi vẫn không trả lời.

Ma Vương buông thõng cánh tay, mũi đao chạm vào đá trên mặt đất, vang lên tiếng va chạm nhẹ nhàng.

Ma Vương nói: "... Em muốn ta giải quyết chuyện này, nhưng lại không muốn ta ra ngoài."

Không khí bỗng trầm mặc.

Chúc Minh Tỉ cúi đầu thấp hơn nữa.....

"Phải."

Một lúc lâu sau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!