Chương 17: Giết chết Ma Vương! Xông lên!

Roher không thể hóa giải ma pháp của chính ông mình.

Chuyện này, Chúc Minh Tỉ đã biết ngay từ ngày đầu Roher đến.

Tối hôm đó, cậu sắp xếp xong phòng ngủ cho Roher, còn nhắc khéo trời đã khuya, nên nghỉ ngơi đi thì hơn.

Trước khi rời khỏi phòng thí nghiệm, Roher liếc nhìn đống thuốc thử thất bại chất đống ở góc tường, sắc mặt bỗng trở nên hoảng hốt và tuyệt vọng.

Cùng lúc ấy, trên mặt gương ma thuật hiện lên một dòng tin nhắn:

[Phát hiện năng lượng tiêu cực từ Roher, ngài có muốn vào xem thử không?]Chúc Minh Tỉ bước vào trong, tận mắt chứng kiến nội tâm méo mó đầy đau khổ của Roher.

Thì ra, mặc dù là cháu trai của đại pháp sư thiên tài Joa, nhưng bản thân Roher lại hoàn toàn không học được loại ma pháp này.

Ma pháp của Joa thuộc dạng phức tạp nhất, những kẻ tầm thường, ngu ngốc hay lười biếng đều không thể lĩnh hội.

Roher không lười, nhưng lại vừa tầm thường vừa chậm hiểu, không thừa hưởng chút thiên phú nào từ dòng máu pháp sư của gia tộc. Một ma pháp của Joa, ông học suốt ba năm vẫn chẳng học thành.

Vì chuyện đó, ông từng đau khổ, tuyệt vọng, oán hận.

Có một thời gian, ông còn căm ghét loại ma pháp ấy, say rượu rồi đốt sạch các điển tịch về ma pháp Joa mà cha ông để lại.

Mấy chục năm sau, bốn chữ "ma pháp Joa" đối với ông hoàn toàn là một khoảng trắng.

Cho đến khi Ma Vương xuất hiện.

Ông nào dám nói mình không biết. Ông sợ bị Ma Vương một đao g**t ch*t, nên chỉ biết run rẩy bịa chuyện, nói rằng cần thời gian để điều chế thuốc giải cho ma pháp Joa.

Kết quả, ông nhận được một cái "bùa đòi mạng" có hạn chót là ba ngày.Sau khi rời khỏi thế giới trong gương, Chúc Minh Tỉ cảm thấy nhẹ nhõm như vừa thoát chết trong gang tấc, ít ra thì tạm thời an toàn.

Thế nhưng, cảm giác bất an vẫn lởn vởn, cậu sợ Roher đột nhiên thông suốt hay nhớ lại được gì, thật sự điều chế thành công thuốc giải hoặc vẽ ra được pháp trận phá giải.

Vậy nên, những ngày sau đó, cậu luôn ở lỳ trong phòng thí nghiệm, một mặt điên cuồng đọc sách để bổ sung kiến thức, mặt khác theo dõi sát Roher, cố gắng nắm bắt tiến trình thí nghiệm của ông.

Thế nhưng Roher vẫn liên tiếp thất bại.

Bản thân ông cũng biết rõ, mình căn bản không thể điều chế được thuốc giải ma pháp Joa.

Sắc mặt ông ngày càng trắng bệch, cảm xúc ngày càng căng thẳng, đôi mắt đỏ ngầu tơ máu... Ông đã ở sát bờ vực của tuyệt vọng.

Chúc Minh Tỉ vẫn thường ngồi đọc sách trong phòng thí nghiệm, lặng lẽ quan sát ông ta.

Nhưng lần này, cậu không phải vì tò mò muốn biết Roher có phá giải được hay không.

Mà là muốn biết: Roher có định hạ độc hại cậu không.

Dù gì thì, con người một khi đã tuyệt vọng, sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để sống sót.

Nhưng không.

Dù tâm trí đã gần như sụp đổ, thân thể Roher vẫn như cái máy, lặp đi lặp lại việc điều chế một loại thuốc đã biết chắc sẽ thất bại.

Ông ta bị kẹt trong cái ngõ cụt tuyệt vọng đó, không tìm thấy bất kỳ lối thoát nào.

Thế nên, Chúc Minh Tỉ đẩy ông ta một cú.

"Nếu không phải vì ma pháp Joa sẽ chuyển toàn bộ tổn thương sang Ma Vương đại nhân... thì tôi thật sự muốn tự tát mình hai cái để xin lỗi ngài."

"... Nếu không phải vì có ma pháp Joa, tôi thật sự muốn lấy cái chết để chuộc tội rồi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!