Chúc Minh Tỉ ngơ ngẩn nhìn Ma Vương.
Cậu nhìn thấy niềm vui trong mắt hắn, sự bao dung trong thần sắc hắn, và cả tình yêu sâu đậm như một sự hiến dâng trong nụ cười của hắn.
Đột nhiên, cậu cảm thấy bản thân giống như một kẻ lừa đảo xảo quyệt
- hạng người chuyên dùng lời ngon ngọt để dụ dỗ ông lão cô đơn vì mất con mua thực phẩm chức năng vậy.
Cảm giác xấu hổ khiến cậu cúi đầu xuống.....
"Ngài thực sự sẵn lòng làm mọi thứ vì tôi sao?"
- cậu khẽ hỏi.
"Đương nhiên," Ma Vương đáp, "ngoại trừ việc giải trừ khế ước trên người em."
Chúc Minh Tỉ: "..."
Cậu chạm vào "ước định năm ngày" trên ngực mình, rồi ngước lên nhìn Ma Vương: "Tôi thực sự muốn ngài giúp tôi giải trừ khế ước, dĩ nhiên không phải cái mà ngài đã vẽ lên ngực tôi bằng bút lông vũ, mà là khế ước nô lệ."
"Khế ước nô lệ?"
Ma Vương kéo cậu lại gần hơn, cúi đầu xuống, ngón tay lạnh lẽo vén nhẹ ống tay áo của cậu rồi lướt qua cổ tay cậu.
Chỉ trong nháy mắt, trên cổ tay trắng nõn của Chúc Minh Tỉ hiện ra một đường vân màu đen mảnh như một sợi xích nhỏ, tạo thành vòng tròn khép kín
-đây chính là dấu hiệu của khế ước nô lệ.
Lần trước khi khế ước này hình thành, cậu đã thấy nó một lần. Đây là lần thứ hai.
Ma Vương nhíu mày, im lặng.
Chúc Minh Tỉ giải thích: "Ma Vương đại nhân, tôi đã dùng thuốc ngủ ngài đưa, nhưng thất bại rồi."
Ma Vương ngước mắt nhìn cậu.
Chúc Minh Tỉ nói tiếp: "Là do tôi quá nóng vội, không làm theo lời ngài bảo, pha thuốc ngủ vào canh mà lại trộn vào điểm tâm dâng cho Ma Vương. Kết quả, hắn lấy một quả trong đó đút cho tọa kỵ của mình... thế là bại lộ."
Cậu ngừng lại một chút, rồi tiếp tục: "Nếu không nhờ ma pháp Joa, tôi đã bị Ma Vương b*p ch*t từ lâu rồi. Nhưng giờ hắn đã tìm được cháu trai của Joa, sắp phá giải ma pháp. Một khi hắn làm được điều đó, việc đầu tiên hắn làm sẽ là giết tôi. Vì thế, tôi phải nhanh chóng giải trừ khế ước nô lệ, thoát khỏi sự kiềm tỏa của hắn."
Chúc Minh Tỉ đã nói ra phần lớn sự thật, chỉ cố tình bỏ qua chuyện Ma Vương đã biến cậu thành một con rối.
-Đoạn đó quá thảm hại, cậu không muốn nhắc lại.....
"Nếu em giải trừ khế ước nô lệ, em sẽ làm gì?"
- Ma Vương hỏi.
Tất nhiên là dùng ma pháp Joa giết Ma Vương để trừ hậu hoạn rồi.
Nhưng nghĩ đến chuyện trước đây Ma Vương trong gương từng nói "Ta chưa điên đến mức muốn tự giết mình", Chúc Minh Tỉ lại cảm thấy Ma Vương này, dù có vấn đề, dù tính cách khác hẳn với bản thể bên ngoài, dù yêu cậu đến điên cuồng, thì xét cho cùng vẫn không muốn g**t ch*t chính mình.
Vậy nên, cậu nói: "Tôi vẫn chưa nghĩ kỹ, chỉ biết rằng nếu muốn sống sót, tôi phải giải trừ khế ước nô lệ trước khi Ma Vương phá giải ma pháp Joa."
Cậu ngước lên nhìn Ma Vương, khẽ nói: "... Có lẽ sau khi khế ước được giải trừ, tôi vẫn có thể thường xuyên ở lại thế giới này. Đợi đến khi ma pháp Joa hết hiệu lực, khi Ma Vương bên ngoài không còn để tâm đến tôi, quên mất một nhân vật nhỏ bé như tôi, tôi sẽ lại xuất hiện... Hơn nữa, sau khi tự do, tôi cũng có thể thường xuyên đến thăm ngài."
Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi.
Chúc Minh Tỉ liên tục nói lời xin lỗi trong lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!