Chương 14: Chỉ cần em muốn, ta đều sẵn lòng làm cho em.

Tuy Bạch Anh chỉ ăn quả mọng bị tẩm vài giọt "Trường miên bất tỉnh" nhưng hiệu quả lại thực đáng kinh ngạc.

Càng ngủ lâu, nó càng chìm sâu vào giấc ngủ.

Không hề có dấu hiệu tỉnh lại, ngược lại, tiếng ngáy của nó còn vang trời, đến mức chim chóc thú rừng xung quanh đều bị xua đuổi sạch sẽ.

Ma vương day nhẹ thái dương, mở cửa bước ra khỏi phòng, đi về phía con rồng khổng lồ bên ngoài lâu đài.

Chúc Minh Tỉ lề mề theo sau.

"Bao giờ nó tỉnh?" Ma vương hỏi.

"Tôi không biết." Chúc Minh Tỉ đáp.

"Có giải dược không?"

"Tôi không biết."

"Ai đưa thuốc cho ngươi?"

"Tôi không biết."

Ma vương dừng bước, quay đầu nhìn cậu, cười lạnh: "Ngươi đến cả người đưa thuốc cũng không biết?"

Chúc Minh Tỉ nhìn thẳng vào mắt hắn, bình tĩnh nói: "Lọ thuốc đó đột nhiên xuất hiện trong phòng tôi. Tôi chỉ dùng một con sâu xanh để thử nghiệm mới phát hiện ra công dụng của nó."

"Rồi ngươi liền dùng nó với ta?" Đôi mắt Ma vương híp lại. "Vì ba tên lùn chẳng liên quan gì đến ngươi?"

Bước chân Chúc Minh Tỉ đột ngột khựng lại.

"Thở đi."

Ma vương bóp chặt cằm cậu, buộc cậu phải ngẩng lên, giọng điệu mất kiên nhẫn: "Ta không rảnh rỗi đến mức đi bắt lại ba tên lùn đó đâu, nên ngươi không cần vội vàng lấy cái chết ra uy h**p ta."

Chúc Minh Tỉ dần ổn định lại nhịp thở, lạnh nhạt nói: "Thưa ngài, xin lỗi, tôi không cố ý, tôi chỉ là quá căng thẳng."

Ma vương buông tay.

"Họ Chúc kia," từng chữ từng chữ trong miệng hắn bị nghiền nát, nhả ra chậm rãi, "Cho dù ta không làm gì cả, thì một tháng sau, ma pháp Joa cũng sẽ tự động giải trừ. Ta muốn xem ngươi còn có thể ngang ngược được bao lâu."

Nói xong, hắn lại tiếp tục đi về phía trước.

Chúc Minh Tỉ cúi đầu theo sau.

Ma vương: "Nếu ta hỏi ma pháp trận trên tay ngươi từ đâu mà có, ngươi có định nói với ta là ngươi cũng không biết không?"

"Thực sự không biết." Chúc Minh Tỉ đáp, "Nó bỗng nhiên xuất hiện trên tay tôi. Trước khi ngài bóp cổ tôi, tôi thậm chí còn chẳng rõ nó có tác dụng gì."

Ma vương cười lạnh, không biết là tin hay không tin.

Nhưng cuối cùng, hắn cũng chẳng hỏi thêm gì nữa.Chẳng mấy chốc, Chúc Minh Tỉ đã theo Ma vương đến bên hồ phun nước.

Tiếng ngáy của con rồng khổng lồ chấn động cả đất trời, trên mặt đất bên cạnh nó vẫn giữ nguyên cảnh tượng lúc sự việc xảy ra.

Mâm thức ăn bị hất tung, chén trà vỡ vụn, những quả trái cây lăn lóc trên mặt đất.

Ánh mắt Chúc Minh Tỉ rơi vào một quả thanh quả trong số đó.

Thuốc "Trường miên bất tỉnh" sau khi nuốt vào, liệu có bị ma pháp Joa nhận diện là thứ có thể "chuyển dời" không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!