1.
Anastasia chỉ biết anh trai mình đã tỉnh lại sau khi nhận được tin "Quả nhục thân trong kho báu bị trộm, nghi phạm có khả năng là Ma Vương".
Nàng tự cổ vũ tinh thần cho mình, tiếp thêm dũng khí, do dự hơn một tháng mới dám chạy đến lâu đài tìm Rociel để nhận lỗi.
Vừa bước vào lâu đài, khoảnh khắc nhìn thấy bóng lưng của Rociel, nàng lập tức cúi đầu nhận sai:
"Anh ơi, em xin lỗi! Nhưng lần này thật sự không phải em cho anh uống thuốc ngủ đâu, ba mươi năm trước là anh đột nhiên ngủ thiếp đi, em chỉ là... không có lập tức giải..."
Giọng Anastasia dần nhỏ lại.
Vì nàng bỗng nhìn thấy trong tầm mắt xuất hiện một đôi chân thứ hai.
Nàng từ từ ngẩng đầu lên.
Rồi sững sờ.
Nàng thấy anh trai mình đang cùng một người có tóc trắng mắt bạc
- Chúc Minh Tỉ, mỗi người cầm một cây bàn chải to, đang giúp Bạch Anh tắm rửa.
Hai người đứng rất gần nhau, động tác thì thong thả, vừa làm vừa nói cười, thái độ thì hoàn toàn không nghiêm túc.
Còn Bạch Anh thì vui sướng hết mức, đuôi vểnh tận trời.
"Anastasia?" Chúc Minh Tỉ gọi đúng tên cô, giọng điệu dịu dàng, "Chúng tôi đang định đi tìm ngài đây."
Anastasia ngây ngốc nhìn cậu.
Rồi bỗng "oà" một tiếng bật khóc.2.
Nữ vương Tinh Linh rất nhanh đã kiểm soát được cảm xúc của mình.
Nàng tao nhã ngồi đối diện Chúc Minh Tỉ thưởng trà chiều, dù đã biết rõ thân phận gương linh của cậu, cảm xúc vẫn không có biến động rõ rệt, chỉ khẽ nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng hỏi:
"Cậu sẽ không rời đi nữa chứ?"
"Tôi chưa từng muốn rời xa ngài ấy." Chúc Minh Tỉ lặng lẽ nhìn nàng, giọng nói ôn hòa:
"Tôi yêu ngài ấy."
Anastasia cụp mắt xuống: "Ba trăm năm nay, anh ấy sống không tốt chút nào."
Chúc Minh Tỉ khẽ đáp: "Tôi biết. Tôi đã thấy. Ba trăm năm qua, phần lớn thời gian tôi đều ngủ say, nhưng mỗi một phút giây tỉnh táo, tôi đều dốc hết sức để trở về gặp ngài ấy."
"Ta cũng... rất rất nhớ anh ấy."
Anastasia bỗng đỏ hoe cả mắt, lau nước mắt xong ngẩng đầu, liền thấy Rociel vẫn đang chuyên tâm kỳ cọ cho Bạch Anh, rõ ràng nghe thấy lời Chúc Minh Tỉ, vẻ mặt lại bình thản, chỉ khóe môi hơi cong cong, có một chút tự mãn, như thể việc được Chúc Minh Tỉ yêu đến vậy là điều hiển nhiên.
Nắng vàng trải lên người hắn, tựa như đã xua tan mọi u ám quanh thân.
Anastasia lặng lẽ nở nụ cười.
Sau hơn ba trăm năm, cuối cùng nàng cũng thấy được anh trai mình an yên và hạnh phúc.3.
Khi Anastasia còn ở đó, Ma Vương giả vờ rất bình tĩnh.
Chờ nàng vừa đi, hắn lập tức vứt cây bàn chải trong tay, lao đến đè Chúc Minh Tỉ lên tường hôn tới tấp, ép cậu phải nói lại mấy câu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!