Chương 136: Quả nhiên, điềm báo của Thánh khí chưa từng sai.

Muốn tạo một thân thể có hình dạng bình thường cho gương linh Chúc Minh Tỉ thì ít nhất phải cần đến mười hai quả nhục thân.

Không may là-

Cây nhục thân hiện đang bên bờ tuyệt chủng, Ma Vương tìm khắp năm tộc, tám kho báu cũng chỉ gom được bảy quả.

Mà muốn chờ đến đợt quả nhục thân chín tiếp theo thì còn phải đợi một tháng.

Một tháng, ba mươi ngày.

Từ câu cửa miệng "chỉ còn ba mươi ngày nữa thôi mà", Chúc Minh Tỉ đã chuyển dần sang "đừng sốt ruột, đừng vội, chỉ còn hơn hai mươi ngày nữa", trong khi cảm xúc của Ma Vương thì từ mừng rỡ điên cuồng, nơm nớp lo sợ... dần dần chuyển thành bứt rứt khẩn thiết.Rầm!

Ma Vương lần thứ bảy mươi tư vươn tay định chạm vào Chúc Minh Tỉ mà vẫn chạm hụt, cuối cùng không kìm được cơn bạo nộ, quay đầu đạp vỡ một mảng tường lâu đài.

Chúc Minh Tỉ: "......"

Cậu cũng rất bất đắc dĩ.

Rõ ràng khi cậu mới "sống lại", chỉ là một gương linh nhỏ cỡ lòng bàn tay, Ma Vương còn cẩn thận nâng cậu trong lòng tay, dù không chạm được thì ánh mắt vẫn long lanh như được ban cho toàn bộ thiên hạ.

Thế nhưng kể từ khi cậu hồi phục, gương linh khôi phục về hình dạng bình thường, Ma Vương lại thường xuyên quên mất cậu vẫn chưa có thân thể, cứ định vươn tay chạm vào là... hụt, rồi lại bực bội.

May là Ma Vương nhanh chóng dẹp bỏ bực dọc, chỉ hơi tủi thân mà "ôm" Chúc Minh Tỉ vào lòng, giả vờ như góc áo mình không xuyên qua cơ thể gương linh kia.

"Rociel..."

"Ta biết, ta không nên nóng vội, chỉ còn hai mươi mốt ngày thôi mà." Giọng Ma Vương ủ rũ, đã học cách tự an ủi mình.

"Không phải," Chúc Minh Tỉ thở dài, "thật ra có một cách giúp ngài có thể chạm vào tôi sớm hơn."

Ma Vương lập tức ngẩng đầu lên.

Chúc Minh Tỉ: "Ngài đã khôi phục hoàn toàn ký ức rồi đúng không? Vậy ngài chắc còn nhớ, máu của Thánh tử tộc Tinh Linh có thể tạm thời giúp tôi có được thân thể..."

Ma Vương mở miệng: "... Nhưng giờ tộc Tinh Linh không còn Thánh tử nữa."

Chúc Minh Tỉ cười: "Thì sao? Ngài từng là Thánh tử, mà chúng ta còn giữ Thánh chủng, chỉ cần ngài nuốt Thánh chủng vào là được..."

"Không được!" Ma Vương lập tức phản đối, "Viên Thánh chủng ấy là để dành cho em!"

Chúc Minh Tỉ: "Tôi đâu cần Thánh chủng nữa, giờ tôi đã là gương linh rồi, sẽ không chết sớm đâu."

"Không được." Trong khi bướng bỉnh siết chặt Chúc Minh Tỉ trong lòng đến mức cánh tay hoàn toàn xuyên qua gương linh, Ma Vương vẫn lặp lại: "Viên ấy là để dành cho em."

Chúc Minh Tỉ trầm mặc giây lát, rồi khẽ cười, trong giọng nói có chút dụ hoặc:

"Ngài không muốn ôm tôi à? Không muốn chạm vào tôi sao? Ngài đã đợi tôi ba trăm năm rồi, không muốn thực sự ôm tôi một lần, xác nhận rằng tôi là thật sao? Rociek... giờ không chỉ mình ngài muốn chạm vào tôi, mà tôi cũng rất muốn chạm vào ngài. Tôi muốn xác nhận đây không phải là giấc mơ..."

Hơi thở của Ma Vương trở nên gấp gáp.

Nhưng chỉ sau vài nhịp, nó lại dần ổn định.

"A Tỉ," hắn ngẩng đầu nhìn cậu, giọng khàn khàn, từng chút một lộ ra ý cười, "em nóng lòng muốn ta nuốt Thánh chủng như vậy, là vì lo cho vết thương của ta, hay là... vì em thích dáng vẻ Tinh Linh của ta hơn?"

Chúc Minh Tỉ: "......"

Tất nhiên là lo cho cái thân thể thủng lỗ của ngài rồi... chỉ là... có lẫn một chút xíu tư tâm.

Ma Vương bật cười trầm thấp, hơi thở ấm nóng xuyên qua gương linh của cậu, như muốn đốt cháy cả linh hồn: "Hay là... cả hai?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!