Chương 135: Rociel, tôi nhớ ngài lắm.

"Thuốc ma pháp Silisa... chỉ là một lời dối trá."

Ba trăm năm sau, tại lâu đài hắc ám.

Ma Vương tóc đen, khoác áo mỏng, cười khẩy uống cạn ly rượu, thấp giọng mỉa mai lời đồn rằng thuốc ma pháp Silisa có thể xóa sạch mọi ký ức và cảm xúc yêu hận.

Thứ thuốc được đồn là không thể giải ấy, hắn đã dùng vô số loại thuốc giải rẻ tiền tạo nên một vết nứt trên nó. Tuy hắn không còn nhớ rõ quá trình gặp gỡ và yêu thương người ấy, nhưng tình yêu và nỗi nhớ đã khắc sâu đến tận xương, khiến hắn đêm không thể chợp mắt, sống không bằng chết.

"Em từng nói em sẽ quay về... đồ lừa đảo."

Trong đống ký ức vỡ vụn như cát bụi, hắn lần tìm lại được lời thề từng được người yêu thốt ra, rồi nghẹn ngào oán trách cậu.

Hắn đưa tay, chiếc ly bạc lại đầy rượu.

Xoạt.

Gió khẽ thổi, mang theo một âm thanh cực nhỏ trong không khí.

Rầm!

Lưỡi đao cong cắm thẳng vào bức tường phía sau kẻ đột nhập, Ma Vương giật mạnh lớp màn dày trên giường.

"Ai đó?!"

Giọng hắn lạnh băng khản đục. Hắn lơ đãng hất mắt lên-

Và tim hắn... ngừng đập.

Hắn thấy người yêu trẻ tuổi đang đứng trước mặt mình trong hoảng hốt, nín thở, ánh mắt né tránh mà vẫn lặng lẽ đối diện hắn.

Khóe mắt, đôi mày tựa thuở mới quen.....

Căn phòng mờ tối, bàn làm việc bên cửa sổ.

Để lấy lại hạt giống hoa Trì Vưu mà Ma Vương cất giấu, Chúc Minh Tỉ cởi áo nằm lên bàn, để Ma Vương dùng bút lông vẽ pháp trận trên người mình.

"Đây là một pháp trận đặc biệt. Chỉ cần vẽ lên rồi, thì phải tái tạo lại trong thời gian quy định. Nếu lỡ thời gian tái tạo..."

Ma Vương vừa mỉm cười vừa cảnh cáo người yêu trẻ tuổi, đồng thời đưa khế ước hòa vào pháp trận.

Người yêu của hắn tuy thiên phú ma pháp cực cao, nhưng thể chất lại hoàn toàn là nhân loại thuần túy. Nếu học ma pháp một mình mà không có hắn chăm sóc, rất dễ tổn hao quá mức mà chết sớm. Dù có ma pháp chuyển dời thương tổn Joa, hắn vẫn không yên tâm.

Cho nên, điều khoản đầu tiên của khế ước:

[Em không được tự học ma pháp. Thuốc thức tỉnh ma pháp của em phải pha máu của ta.]

Khế ước này vốn để ràng buộc người yêu trẻ tuổi thường xuyên quay về. Thế nhưng, hắn lại không thể làm tổn thương đến tính mạng của người ấy thật.

Cho nên, điều khoản thứ hai:

[Pháp trận cần được tái tạo đúng thời hạn. Nếu quá thời gian, tác dụng thật sự của pháp trận sẽ lộ ra.]

Dù trí nhớ hắn đã tan nát như rơm rạ, nhưng trong lòng hắn vẫn có một cơn ác mộng rõ ràng khôn nguôi. Chỉ cần nhớ đến chuyện ấy...

Ma Vương cắn chặt răng, đầu bút vẫn vững vàng khắc ghi điều khoản thứ ba:

[Em và ta không được phát sinh quan hệ với bất kỳ ai khác. Nếu xảy ra, em sẽ không bị gì, nhưng ta sẽ chịu đau đớn như ngàn đao chém vào da thịt, còn người thứ ba... sẽ chết ngay lập tức.]

Cuối cùng, nếu dù có cố hết sức mà vẫn không ngăn được thảm kịch lặp lại, thì ít nhất hắn cũng nên biết sự thật. Không giống như lần trước, khi hắn chẳng rõ người yêu còn sống hay đã chết, chỉ có thể vô vọng mà đợi chờ mãi mãi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!