Chương 134: 【Ngài muốn tìm đường về nhà, hay tìm lại hạt giống bị đánh cắp?】

Gương linh quay trở lại hầm báu của Thánh điện, mang theo thân thể trẻ con được tạo từ quả nhục thân, chui vào bản thể được bao bọc bởi lớp vỏ thủy tinh của mình.

Sách khổng lồ, làn sương dày đặc, và những quầng năng lượng tiêu cực.

Đây là không gian bên trong chiếc gương

- thế giới do ý thức của gương linh tạo thành. Nhưng lần này, giữa làn sương mù đặc quánh ấy lại có một thể ánh sáng màu bạc, mang hình dáng chiếc gương, lặng lẽ nằm đó.

Đó chính là gương linh giả mà gương linh đã mất bốn năm để tạo nên từ một tia hồn ý của mình. Nó có thể tiếp nhận mệnh lệnh, kế thừa ý chí, bảo vệ bản thể của gương linh, và gánh vác phần lớn lực lượng của khế ước máu.

Dĩ nhiên, nó vẫn cần được kích hoạt bằng một số năng lực mới có thể "thật sự sống dậy".

Gương linh chia cho nó năng lực bị động tiên đoán tương lai, năng lực nhìn thấu lòng người, năng lực biết hết mọi chuyện trên thế gian và năng lực định vị người vật theo chỉ định...

Làm xong tất cả, gương linh mang theo năng lực cuối cùng còn sót lại

- năng lực xuyên qua thời không

- chui vào thân thể trẻ sơ sinh được tạo từ quả nhục thân. Hình thể của "đứa trẻ" đó bắt đầu phình to, biến đổi mãnh liệt, chẳng mấy chốc đã hóa thành một đứa bé sơ sinh tóc đen mắt đen.

Chỉ trong tích tắc, không gian trong gương rung chuyển dữ dội!

Một tia máu đỏ như máu, chính là sức mạnh từ khế ước máu, bổ xuống từ quy tắc của thế giới, nhắm thẳng vào thân thể non nớt vừa mới sinh ra kia thế nhưng lại bị sức mạnh vượt lên trên cả thời không của không gian bên trong gương chặn đứng ngay lập tức!

Gần như đồng thời với khoảnh khắc đứa trẻ mới được hình thành, ngay khi khế ước máu vừa bị chặn lại, năng lực xuyên qua thời không được kích hoạt. Một hố đen sâu không đáy xuất hiện, nuốt chửng đứa bé hoàn toàn!

Mọi thứ trở lại yên tĩnh.....

Vài giây sau, thể ánh sáng bạc kia "sống dậy". Nó nhẹ nhàng chuyển động, lảo đảo đi một vòng trong không gian nội giới, cuối cùng ngoan ngoãn dừng lại trên quyển sách khổng lồ, trước quầng sáng năng lượng tiêu cực.

[Tôi... tôi là... tôi là gương linh.]

Nó "nhớ ra" thân phận của mình.

[Khế ước máu... Chủ nhân... chưa hoàn chỉnh...]

Nó thì thào khẽ khàng.

[Buồn ngủ quá...]

Nó mệt mỏi rơi vào giấc ngủ.

Nhưng trước khi chìm vào giấc ngủ, gương linh "giả" với cái đầu ngốc nghếch kia, dựa vào ba từ mơ hồ kia, đưa ra một kết luận -

Trong tương lai, vào một thời điểm nào đó, chủ nhân định mệnh của nó sẽ ký kết khế ước máu với nó, khiến nó trở nên trọn vẹn.....

Cùng lúc đó, ở một thời không khác.

Gương linh hoàn toàn tiến nhập vào thân thể trẻ sơ sinh, bị thế giới nhân loại thuần túy, nơi bài xích ma lực, kịch liệt đè ép, ý thức dần trở nên mơ hồ, sắp biến thành một đứa bé thật sự.

Nhưng cậu vẫn thấy rất vui.

Cậu nhận ra mình đã thành công.

Trong tuyết, cậu đạp chân la khóc, đầy vui sướng. Cậu nhìn thấy một bà lão tóc đen mắt đen chạy ra từ cô nhi viện, bế lấy cậu lên.

"Ôi chao, ngoan nào, đừng khóc, đừng khóc."

Bà lão mở áo bông, quấn lấy th*n th* tr*n tr** của đứa trẻ, vừa xót xa vừa dỗ dành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!