Chương 133: Năm nay Rociel mới bốn tuổi, nhưng đã là một pháp sư xuất sắc.

Khoảnh khắc Chúc Minh Tỉ mở mắt, cậu liền biết mình đã cược đúng

- cậu chưa chết.

Cậu đưa tay phải chạm nhẹ lên ngực trái, ngửa đầu nhìn đốm sáng phía trên, ngẩn người bật ra một tiếng cười.

Nhưng chỉ một lát sau, nụ cười ấy liền cứng lại.

Cậu không cảm nhận được nhịp tim của mình.

Chúc Minh Tỉ: "..."

Cậu đưa tay lau mặt, lồm cồm bò dậy, lúc này mới cúi đầu nhìn kỹ bản thân và hoàn cảnh xung quanh.

Cậu phát hiện mình không có tim, không có mạch đập, sờ vào hơi lạnh, hơi cứng, nhưng cơ thể lại trong suốt mờ nhạt, cho nên trông cũng không giống người chết.

Tất nhiên... cũng chẳng giống người sống.

Ngoài ra, hiện tại cậu đang ở trong một không gian vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Quen thuộc là bởi nơi đây chính là không gian bên trong Ma gương mà cậu từng bước vào: sương mù mờ ảo bốn phía, quyển sách khổng lồ ở trung tâm, những đám năng lượng tiêu cực lơ lửng, tất cả vẫn như cũ.

Xa lạ là vì mọi thứ ở đây đã thay đổi: trang sách của quyển sách lớn khô cằn úa vàng như đã bị lãng quên hàng trăm năm trong góc phòng; mặt đất xuất hiện những khe nứt, nhưng lại bị một thứ trong suốt cứng rắn nào đó vá lại; các đám năng lượng tiêu cực cũng tăng lên hàng chục lần... và điều khiến Chúc Minh Tỉ giật mình là trong đó lại có cả của Ma Vương...

Ánh mắt Chúc Minh Tỉ đột ngột khựng lại.

Khi cậu ngủ say, đã hòa nhập không ít ký ức của Ma gương, một số tri thức như ăn sâu vào tiềm thức.

Ví dụ: Ma gương có thể soi thấu nội tâm con người, bắt giữ năng lượng tiêu cực của họ. Nhưng linh hồn càng mạnh, nội tâm càng khó xâm nhập. Trước đây, Ma gương chưa từng thật sự bắt được năng lượng tiêu cực của Ma Vương.

Thế mà bây giờ...

Chúc Minh Tỉ lập tức vươn tay chụp lấy một cụm năng lượng tiêu cực gần nhất.

Ánh sáng tan ra.

Cậu nhìn thấy một biển hoa xanh ngập tràn.

Cả rừng hoa Ánh Trăng dưới ánh trăng rực rỡ mà yêu dị, màn đêm u tĩnh của rừng Ma pháp cùng lớp sương mù bao phủ quanh lâu đài khiến màu xanh ấy càng thêm phần kỳ ảo.

Rõ ràng trong khung cảnh ấy không hề có bóng người, thế mà Chúc Minh Tỉ lại nghiêng đầu, hít sâu một hơi.

Dù vậy, cậu vẫn cảm thấy nghẹt thở.

Hơi thở bắt đầu run rẩy, dù nơi ngực cậu có lẽ chẳng còn trái tim, vẫn dấy lên một cơn đau như xé toạc.

Cậu lẽ ra nên đoán được cảnh tượng này từ sớm.

Ngay từ khi cậu vẽ bức tranh định mệnh về Ma Vương, nhận ra số mệnh không thể trốn tránh.

Ngay từ lúc cậu tin rằng tương lai không thể thay đổi, nên dốc toàn lực g**t ch*t Saint Delia để tìm kiếm cơ hội tái sinh.

Biển hoa xanh ấy, từ rất lâu về trước, đã là một phần tất yếu trên đường đời Ma Vương.

Vậy mà vì sao... cậu vẫn...

Chúc Minh Tỉ cố gắng giữ bình tĩnh, cưỡng ép điều chỉnh nhịp thở và đôi tay đang run rẩy.

Đúng lúc ấy, hình ảnh xuất hiện người và giọng nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!