Chương 12: Máu đỏ tươi từ đôi môi nhợt nhạt của Ma Vương chảy xuống.

Mặc dù tổng thời gian hai lần tiến vào gương cộng lại, Chúc Minh Tỉ đã ở trong thế giới gương suốt hai ngày, nhưng trong thế giới thực, chỉ mới trôi qua mười phút.

Khi trở về kho vàng dưới lòng đất, bề ngoài Chúc Minh Tỉ vẫn mặc bộ đồ người hầu đã giặt đến bạc màu, nhưng lớp lót bên trong đã được thay thành tơ lụa trắng mềm mại.

Túi bên trái của cậu đựng vài viên ma tinh thạch cấp Thánh cùng mấy lọ dược tề được cho là có lợi cho cơ thể, túi bên phải chứa lọ "trường miên bất tỉnh" không màu không mùi, còn trong tay thì nâng niu chậu hoa Trì Vưu vừa được cấy ghép.

Chúc Minh Tỉ cúi đầu nhìn bản thân một lượt, im lặng.

Cảm giác này không giống như cậu vừa mạo hiểm xoay sở trong thế giới gương mà giống như đi nhập hàng hơn.

Rầm!

Đúng lúc này, mặt đất rung chuyển dữ dội, bụi từ trần rơi lả tả xuống, trong không khí lờ mờ vang lên tiếng gầm rú của rồng.

Chúc Minh Tỉ lập tức hỏi: "Chuyện gì thế? Bình thường Bạch Anh không phải ở bãi rồng sao? Sao giờ này lại chạy đến lâu đài? Lẽ nào Ma Vương có việc đột xuất phải rời đi?"

Nói đến cuối câu, giọng điệu cậu lộ ra chút vui mừng.

Mặt gương của Ma gương khẽ rung lên, nhanh chóng phản chiếu cảnh tượng bên ngoài.

Bên ngoài cổng lâu đài, bên cạnh đài phun nước.

Ác long Bạch Anh đang cắn xé hai đống thịt máu me be bét đến mức không thể nhận ra hình dáng ban đầu, miệng đầy vết máu.

Mà ngay trước nó, ba người lùn đang ôm chặt lấy nhau, khóc đến mức không còn tỉnh táo.

Ngón tay tái nhợt của Ma Vương nhẹ nhàng v**t v* đầu rồng, giọng trầm thấp dụ dỗ: "Giỏi lắm, xem ra ngươi đã học được cách nhả xương rồi. Giờ thì, đi ăn tay của ba người lùn kia đi, nhả xương ra nguyên vẹn."

Sắc mặt Chúc Minh Tỉ đột nhiên thay đổi, tim thắt chặt lại.

Không kịp suy nghĩ hay do dự, cậu ôm chặt chậu hoa trong tay, lao ra ngoài hết tốc lực!

Khi chạy đến nơi, hai trong số ba người lùn đã ngất xỉu, người còn lại run lẩy bẩy như cọng giá, đầu vùi vào thân thể đồng bọn, cũng sắp ngất theo.

Mà con rồng khổng lồ đã cúi đầu xuống, ngửi bàn tay của một người lùn, tỏ vẻ không hài lòng mà khịt mũi, rồi há to miệng-

"Ma Vương đại nhân!"

Chúc Minh Tỉ hét lên gọi Ma Vương, nhưng thân thể thì lao thẳng về phía ba người lùn!

Cậu nhào người về phía trước, lăn đến ngay trước miệng rồng, đồng thời nhanh như chớp giơ cao chậu hoa trong tay!

"Bạch Anh!"

Ma Vương quát lớn, lập tức ngăn chặn hành động của con rồng.

Đồng thời, hắn vung tay một cái, thi triển ma pháp tấn công, khiến thân hình khổng lồ của con rồng bị hất văng ra xa mấy chục mét!

Con rồng loạng choạng đứng dậy, vẻ mặt mờ mịt bối rối.

Chúc Minh Tỉ toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hai cánh tay cứng đờ, vô lực, nhưng cậu cảm thấy chậu hoa trong tay nặng tựa ngàn cân..... Cược thắng rồi.

Chúc Minh Tỉ thầm nghĩ.

Ma Vương có thể khinh thường không cứu cậu, nhưng chắc chắn sẽ cứu chậu hoa này.

Ma Vương từng bước từng bước đi tới, dáng người cao lớn khoác áo choàng đen, sắc mặt trắng bệch lạnh lẽo, trong tay nắm chặt thanh loan đao khổng lồ, trông như một ác quỷ đoạt mệnh.

Có lẽ vì biết bản thân đã gây họa, có lẽ vì vừa trải qua cơn thập tử nhất sinh, đầu óc Chúc Minh Tỉ trống rỗng, thậm chí còn thất thần nghĩ đến một chuyện chẳng hợp hoàn cảnh-

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!