Chương 11: Cảm ơn ngài, Ma Vương đại nhân, ngài thật vĩ đại!

[Là ma tinh thạch cấp Thánh!]

[Ma tinh thạch cấp Thánh còn hiếm có hơn cả ma tinh thạch cao cấp! Giá trị của nó không thể đo lường!]

[Điều quý giá nhất chính là ma tinh thạch cấp Thánh có thể tích trữ hoặc rút ra ma lực, chứ không phải chỉ có thể tiêu hao! Viên ma tinh thạch trong tay ngài có năng lượng vô cùng dồi dào, tôi chỉ cần ăn một nửa là no rồi!]

Ma gương phát ra ánh sáng rực rỡ, dòng chữ hiện lên trên bề mặt đều phóng to, thậm chí còn nhảy nhót vui vẻ, toàn thân viết đầy ba chữ "rất muốn ăn".

Chúc Minh Tỉ nhìn viên bảo thạch, lại nhìn Ma gương, hỏi: "Trước đó cơ thể tôi trở nên trong suốt có phải vì cậu hết năng lượng rồi không?"

Ma gương: [Đúng.]

Chúc Minh Tỉ hỏi: "Nếu tôi không kịp thoát ra thì sao?"

Ma gương: [Sẽ biến mất.]

Tim Chúc Minh Tỉ trầm xuống, hắn ném viên ma tinh thạch cho nó.

Ma gương lập tức nuốt lấy, một lát sau lại phun ra.

Màu sắc của viên ma tinh thạch hình trái tim đã nhạt đi rất nhiều, trông càng xấu hơn.

Ma gương: [Cảm ơn vì bữa ăn! Ngài muốn vào lại thế giới trong gương để lấy hạt giống không?]

Chúc Minh Tỉ cắn răng, trong đầu lóe lên hình ảnh thanh loan đao đen kịt của Ma Vương.

"... Đi."

Cậu nhắm mắt lại, khó khăn thốt lên.Lần nữa trở lại thế giới trong gương, cậu vẫn xuất hiện trong phòng ngủ phía Tây tầng một.

Ma Vương vẫn ngồi trên ghế chờ cậu như lần trước.

Nhưng khác với lần trước, lần này Ma Vương không ngồi im một chỗ chờ cậu mà tựa bên cửa sổ, lật xem một quyển sách với vẻ nhàn nhã, trông rất điềm tĩnh.

Thấy Chúc Minh Tỉ đến, Ma Vương gấp sách lại, ngước lên nhìn cậu, nhếch môi cười: "Đến rồi?"

Chúc Minh Tỉ: "..."

Chúc Minh Tỉ muốn b*p ch*t chính mình của vài phút trước, kẻ đã vênh váo bỏ đi sau khi buông lời hống hách.

Cậu chậm rãi tiến lên, hai tay đặt chậu hoa trống rỗng lên bệ cửa sổ.

Cậu cúi đầu thật thấp trước mặt hắn, nhỏ giọng nói: "Ma Vương đại nhân, ngài có thể trả lại hạt giống cho tôi không?"

Ma Vương đẩy quyển sách sang một góc, hỏi: "Em có thể cho ta thứ gì?"

Chúc Minh Tỉ: "..."

Tôi lấy lại đồ của mình mà còn phải cho ngài thứ gì nữa á?!

Cậu nghiến răng, nhẫn nhục chịu đựng: "Tôi có thể thề trước danh nghĩa của các vị thần, từ nay về sau sẽ thường xuyên đến thăm ngài."

Ma Vương im lặng hồi lâu mới khẽ gật đầu: "Cởi áo ra, nằm lên bàn."

"... Hả?"

Chúc Minh Tỉ theo phản xạ lùi một bước, ánh mắt liếc qua cây đèn cầy trên bàn, sắc mặt lập tức tái nhợt vài phần.

"Chỉ cần cởi áo ngoài." Ma Vương vung tay dập tắt ngọn nến, niệm một phép thuật ánh sáng thắp sáng cả gian phòng. Hắn liếc Chúc Minh Tỉ một cái đầy ẩn ý, giọng điệu thản nhiên: "Bây giờ ta sẽ không làm gì em."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!