"A Tỉ, canh có hợp khẩu vị không?" Ma Vương mỉm cười hỏi.
Do vừa rồi đã bị Ma Vương dọa sợ phát khiếp, nên lúc này Chúc Minh Tỉ hoàn toàn không muốn phản bác hắn, càng không muốn kích động hắn, thậm chí chẳng có tâm trạng nói chuyện.
Cậu chỉ gật đầu, tiếp tục uống chỗ canh đặc trước mặt.
Ma Vương nhìn cậu chăm chú, giọng nói thấp thoáng ý cười: "A Tỉ, em xem, ở thế giới kia, em không chỉ phải nấu cơm nấu canh cho ta, mà còn phải chịu sự uy h**p đến tính mạng của ta... So với ở đó, chẳng phải vẫn là ở lại thế giới này tốt hơn sao?"
Chúc Minh Tỉ không đáp lời, chỉ lặng lẽ uống hết ngụm canh cuối cùng rồi đặt thìa xuống.
Ma Vương đi vòng ra sau lưng cậu, làm động tác như sắp bế cậu lên: "Ăn xong rồi? Vậy thì chúng ta lên giường ngủ-"
Cơ thể Chúc Minh Tỉ lập tức căng cứng.
Cậu ôm chặt lấy bát với tốc độ nhanh nhất đời này: "Tôi chưa no... Tôi có thể ăn thêm hai bát nữa!"
Thế nhưng, Ma Vương chỉ cúi xuống, cằm áp lên bờ vai trái của cậu, bàn tay lạnh lẽo, thon dài nhẹ nhàng xoa bụng cậu, khẽ cười: "Nhưng ta sờ thấy hình như đã no rồi mà?"
Chúc Minh Tỉ: "......"
"Buổi tối không thể ăn quá no."
Ma Vương luồn tay qua khoeo chân Chúc Minh Tỉ, dễ dàng bế cậu lên, từng bước từng bước đi về phía chiếc giường.
Cơ thể Chúc Minh Tỉ cứng đờ như tượng đá.
Làm sao đây làm sao đây làm sao đây...
Bánh răng trong đầu cậu xoay chuyển điên cuồng, nhưng không thể tìm ra cách nào để thoát khỏi tình cảnh này.
Lần trước bị nhốt trong gương đã mất nụ hôn đầu, chẳng lẽ hôm nay còn phải mất luôn cái khác nữa sao?!
Mặc dù phương châm sống của Chúc Minh Tỉ sau khi xuyên đến thế giới này là: "Miễn giữ được mạng, chuyện gì cũng có thể thương lượng."
Nhưng cậu đâu có chuẩn bị tinh thần hy sinh đến mức này!!!
Song ngay khoảnh khắc ấy, Ma Vương lại cúi người xuống, chóp mũi khẽ chạm vào cậu, thấp giọng cười: "A Tỉ... Em đang nghĩ gì vậy? Ta sẽ không làm gì em đâu, chỉ muốn ôm em ngủ thôi."
Chúc Minh Tỉ: "......"
Ma Vương nói được làm được, thật sự không có bất kỳ hành động nào quá đáng, mà chỉ dùng ma pháp giúp cậu rửa mặt chải đầu, thay bộ đồ ngủ sạch sẽ rồi ôm cậu cùng nằm trên giường.
Nệm giường mềm mại, ấm áp như đang nằm trên tầng mây, làn da sạch sẽ, thoải mái như vừa tắm nước nóng xong, bộ đồ ngủ trên người cũng là loại vải mềm mại nhất mà Chúc Minh Tỉ từng chạm vào từ khi tới thế giới này... Nhưng cậu lại trằn trọc không tài nào ngủ được.
Một lát sau, cậu cẩn thận xoay người, quay lưng về phía Ma Vương, khẽ co người lại.
Thế nhưng, Ma Vương không bắt cậu phải nằm thẳng lại, mà chỉ lặng lẽ dịch sát vào, từ phía sau ôm lấy cậu.
Ngực Ma Vương áp sát vào lưng cậu, mặt hắn vùi vào gáy cậu, cơ thể hai người thậm chí còn gần hơn khi nãy, không chừa một khe hở nào... Chúc Minh Tỉ thậm chí cảm thấy hắn thích tư thế này hơn.
"A Tỉ." Ma Vương nhắm mắt, dùng má cọ nhẹ lên gáy cậu, giọng nói mang theo một niềm vui khó tả, "Ta vui lắm."
Lông mi hắn nhẹ như lông vũ, khẽ chạm vào da cậu, giọng nói trầm thấp, êm ái, không hiểu vì sao lại khiến người ta cảm thấy như không khí xung quanh đều đang ngân lên những nốt nhạc vui vẻ.
Hắn siết cậu chặt hơn, thì thầm:
"A Tỉ, ngày mai ta bắt đầu dạy em ma pháp, có được không? Em rất thông minh, nhất định sẽ nhanh chóng học được, trở thành pháp sư mạnh nhất."
"Đợi... sau này, ta sẽ dẫn em đến Thánh Quang, công viên ma pháp ở đó rất thú vị, em nhất định sẽ thích..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!